Vị lão thái y kia gật đầu, lại đem cho nàng một lọ thuốc: " Thuốc có mạch giáp đúng là sẽ gây đau đớn khi bôi lên vết thương, nhưng nếu kịp thời chữa trị thì sẽ không gây lở loét, còn nếu ăn phải mạch giáp vậy thì lâu dần có thể có thể mất mạng, nhưng mà nguyên nhân lại rất dễ nhìn ra.
Nhưng thần biết có một loại độc khác giống với mạch giáp, trông giống như thảo dược nhưng lại gây ra hậu quả không kém mạch giáp"
" Loại này là nhuyễn chi ngân tán, là một loại thảo dược có mùi thơm cũng có thể dùng làm hương đốt, nhưng một khi ăn phải thì có thể gây mất mạng tới bất đắc kì tử, nhiều khi người trúng độc cũng không biết bản thân bị độc, bởi vì loại nhuyễn chi ngân tán này trông rất giống những hương liệu bỏ vào đồ ăn, trâm bạc e là cũng không thể thử ra độc trong đó"
Bất Ý xoay xoay lọ thuốc trên tay, nàng trầm tư một hồi rồi nhìn vị thái y kia: " Vậy trong cung hiện tại không thông dụng loại độc đó có phải không?".
Vị thái y kia lần này cuối cùng cũng gật đầu, cái gật đầu này cũng khiến cho tâm can nàng nhẹ nhõm đi mấy phần, cuối cùng đem lọ thuốc kia trả lại rồi rời đi
Ngoài trời đã chập tối, nàng kéo tay Tố Hương nói nàng ta với Dã Bạch phủ mời Trưởng tôn công chúa tới An Các cung.
Từ trước tới nay nàng ta vẫn luôn khiến cho các phi tần trong hậu cung e sợ, có lẽ Dã Thanh là vị công chúa duy nhất của Tỏa Liên quốc nên được Thái Hậu và Hoàng thượng cưng chiều
Nàng ta cũng không ưa các phi tần trong hậu cung của Ngôn Tận, cũng đã từng khiến Đan Linh quý phi đắc sủng khi ấy quỳ gối ba canh giờ, Đan Linh quý phi từng ngang ngược và hống hách, nhưng so với một Trưởng tôn khi ấy còn kém xa.
Có lẽ đối với nàng, người duy nhất bây giờ nàng còn có thể bám lấy cũng chỉ có một mình vị Trưởng tôn công chúa Dã Thanh kia
Ngôn Từ Đường khá sợ Dã Thanh, cũng rất ít khi tiếp xúc với nàng ta.
Khi nàng cùng Dã Thanh từ bên ngoài bước vào trong, nhóc con vẻ mặt sợ hãi chạy tới níu lấy vạt y phục của nàng mếu máo: " Mẫu hậu, mẫu hậu không muốn nhi thần ở lại thì có thể nói nhũ mẫu tới đón nhi thần được mà...! Hay là nhi thần nghịch ngợm khiến mẫu thân phải buồn sao..."
Nàng trông một màn biểu cảm này liền cảm thấy bất ngờ, dáng vẻ mếu máo ủy khuất tới đáng thương kia liền khiến cho nàng lo lắng, Bất Ý cúi người xuống ôm lấy nhóc con: " Đường Nhi ngoan, sao con lại nói như vậy? Mẫu hậu rất muốn Đường nhi ở lại đây với mẫu hậu mà"
Càng nói nhóc con lại càng khóc lớn hơn, hai mắt cũng đã trào đầy nước, giọng nói lại càng ủy khuất hơn: " Mẫu hậu đã nói cho nhi thần ở lại đây rồi mà, nếu người không muốn nhi thần hồi cung vậy tại sao lại đưa Trưởng cô cô tới đây, có phải người cảm thấy nhi thần phiền phức nên muốn đuổi nhi thần đi không"
Dã Thanh đưa tay lên che miệng khẽ mỉm cười, một câu nói này dọa cho Bất Ý vội vội vàng vàng trấn an nhóc con: " Không có không có, Hoàng cô cô của con tới đây không phải là vì mẫu hậu mời người tới đuổi con đi, Hoàng cô cô tới đây là để chơi với con mà, Đường nhi ngoan nào nam tử hán không được khóc nhè"
Nàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nhóc.
Ngôn Từ Đường lại phồng má ra vẻ tức giận: " Vậy Trưởng cô cô tới đây có phải là cũng muốn ăn bánh hoa đào cùng với mẫu hậu sao.
Không được không được, bánh hoa đào Lam nương làm không nhiều, nếu hai người cùng muốn ăn vậy chẳng phải nhi thần sẽ không được ăn sao"
Bất Ý bật cười, nàng xoa đầu nhóc con: " Không có, cô cô tới đây đễ cùng chơi đàn với mẫu thân, sẽ không ăn hết bánh hoa đào của con.
Nào lại đây, mẫu thân đàn một khúc cho Đường nhi nghe nhé?".
Nàng ra hiệu cho Bạch Nhan mang lên một cây đàn thập lục, rồi cùng với Dã Thanh ngồi xuống
Dã Thanh chầm chậm nhấc chén trà, lại trông Bất Ý so dây đàn, tới khi tiếng đàn cất lên mới nhẹ nhàng hạ giọng: " Vừa rồi ta nghe thấy Thái tử nhắc tới bánh hoa đào của Lam phi, có phải là Lam phi đã cho thằng bé ăn bánh hoa đào hay không? Sao thằng bé lại trông có vẻ thích ăn món đó như vậy"
" Trưởng tôn công chúa, ta muốn điều tra việc lần trước ở Bắc Thanh viên, chuyện đó