Nam tử lười biếng một tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn về phía hai nữ tử, chủ yếu là về phía bạch y thiếu nữ.
Trên người hắn, một bộ hồng y lỏng lẻo, nửa khép nửa hở để lộ ra gợi cảm xương quai xanh.
Xứng với bộ hồng y làm một khuôn mặt sở hữu dung mạo khiến chúng sinh điên đảo.Ba ngàn tóc đen không một chút câu thúc chảy dài theo gương mặt, rủ xuống trên người tăng thêm vài phần lười biếng.
Nam tử có một đôi mắt hồ ly hẹp dài chỉ cần nhìn vào cũng đủ câu hồn đoạt phách.
Cả người hắn đều tràn đầy hơi thở lười biếng lại tỏa ra sự mị hoặc như hồ ly.
Hắn như một đóa anh túc mang độc dược chí mạng khiến con người biết rằng sẽ nghiện nhưng vẫn nguyện ý sa vào.
Người này đúng là một cái cực phẩm yêu nghiệt a.
Vân Khinh tựa hồ nhìn hồng y nam tử không được chớp mắt.
Trong tất cả những người Vân Khinh đã gặp, nếu có người có dung mạo cùng khí chất có thể cùng nam tử kia so sánh có lẽ chỉ có hai người có thể sánh ngang.
Nói về nam tử, người có dung mạo có thể so sánh với hắn chỉ có Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng.
Về nữ thì chỉ có thiếu nữ bạch y ngồi cùng nàng Hàn Băng Vô Tình.
Phượng Kinh Hồng âm trầm, sắc bén.
Hàn Băng Vô Tình thanh lãnh, lạnh lùng.
Hồng y nam tử lười biếng mị hoặc.
"Người này là ai?" Vân Khinh nhỏ giọng hỏi bạch y thiếu nữ.
Hàn Băng Vô Tình mặt không biểu tình