"Nếu Quân công tử đã mở lời thì ta đành cung kính không bằng tuân lệnh." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nói.
Thấy thiếu nữ buông khẩu, Quân Trường Phong liền làm động tác thỉnh tư thế.
Chính là, thiếu nữ vẫn ngồi đó bất động tựa hồ không có chút ý định nào muốn đi.
Hồng y nam tử kéo kéo khóe miệng, giọng nói ngả ngớn:"Tiểu mỹ nhân đây là đổi ý sao?"
Hàn Băng Vô Tình khẽ lắc đầu :"Ta không phải muốn lật lọng chẳng qua bây giờ ta có việc nên tạm thời không thể đi cùng ngươi được."
"Nga?" Quân Trường Phong mắt hồ ly hơi híp :"Vậy bao giờ có thể?"
"Bảy ngày sau." Hàn Băng Vô Tình trả lời.
"Ngươi người này khá thần bí, hôm nay bỏ qua không biết bảy ngày sau ta biết đi đâu tìm ngươi." Hồng y nam tử tự rót cho mình một chén trà, bộ dáng phong lưu không kiềm chế được.
"Nhiếp Chính Vương phủ Linh Phượng Quốc." Bạch y thiếu nữ cấp ra một địa chỉ cụ thể.
Hồng y nam tử vẻ mặt nghiền ngẫm:"Ngươi là người của Nhiếp Chính Vương phủ Linh Phượng Quốc?"
"Có thể tạm thời xem là vậy." Hàn Băng Vô Tình có lệ trả lời.
"Vậy nếu bằng hữu của ta không cầm cự nổi đến lúc ngươi tới thì sao?" Quân Trường Phong cầm chén trà, môi mỏng vừa nhấp, nước trà mang theo thành hương lan tỏa khắp khoang miệng.
"Vậy nên đâu?" Bạch y thiếu nữ một bộ nghe không hiểu hồng y nam tử ý tứ trong lời hỏi lại.
"Khụ khụ!" Quân Trường Phong bị hỏi ngược