Vân Khinh lần đầu tiên thấy mặt dày như thế nam tử, nàng giận quá hóa cười :"Vị này Quân công tử suy nghĩ cũng hảo mỹ!"
Hồng y nam tử tựa hồ không nghe hiểu ý tứ trong lời Vân Khinh, hắn lộ vẻ mặt cảm khái, đối chắp tay :"Vân Khinh cô nương quá khen! Bổn công tử cũng vì bằng hữu của ta hảo."
Vân Khinh vô ngữ nhìn hắn, mắt trợn trắng.
Nàng cảm thấy mình không đủ mặt dày như Quân Trường Phong liền quyết định không nói chuyện với hắn nữa.
"Vậy tiểu mỹ nhân suy nghĩ thế nào?" Thấy Vân Khinh không muốn tiếp tục, Quân Trường Phong liền quay sang hỏi Hàn Băng Vô Tình.
"Có thể." Nói rồi, Hàn Băng Vô Tình lấy từ ống tay áo ra một lọ nhỏ màu hồng nhạt đặt lên bàn.
Quân Trường Phong tò mò đưa tay ra bắt muốn xem trong lọ có gì nhưng tay hắn còn chưa kịp chạm đến thì Hàn Băng Vô Tình đã nhanh tay đoạt trước.
"Ngươi không phải muốn được ta ư?" Quân Trường Phong nhíu mày một bộ không cao hứng bộ dáng.
Tuy vậy, nhìn một đại mỹ nhân như hắn không vui cũng có một bộ mặt khác cảnh đẹp ý vui.
Bình thường, Quân Trường Phong lộ ra một cái nhíu mày thì những người xung quanh thường sẽ nghĩ mọi cách làm cho đôi mày của hắn dãn ra, không tiếc dâng lên những những thứ mình yêu thích.
Chính là, lần này hắn liền ở Hàn Băng Vô Tình đá đến ván sắt.
Chỉ thấy thiếu nữ đưa tay hơi lắc bình nhỏ, lời nói không