Quân Trường Phong nhìn hành động cùng lời nói của nàng khóe miệng giật giật không hiểu sao hắn cảm giác có hàn khí chạy dọc sống lưng mà đến.
Hắn nhìn cây chuỷ thủ trên bàn, tuy phổ phổ thông thông nhưng hẳn là có thể chém sắt như chém bùn bỗng nhiên đánh một cái rùng mình.
Hắn lại nhìn vẻ mặt của bạch y thiếu nữ nghiêm túc không hề có một chút vui đùa chi sắc, đánh một cái run rẩy.
Lúc này, hắn có thể khẳng định một điều.
Chỉ cần bản thân hắn không hề lên tiếng hay chỉ khẽ gật đầu một cái thì tiểu cô nương trước mặt không ngại rút chuỷ thủ trên bàn biến hắn thành thái giám.
Hắn tin tưởng nếu tiểu cô nương mà thật làm chuyện này thì gương mặt xinh đẹp lạnh lùng kia cũng không chút dao động.
Thậm chí, nàng hẳn là cũng sẽ không chớp mắt một cái.
Quân Trường Phong một tay phe phẩy cây quạt, một tay khác rút ra chuỷ thủ :"Tiểu mỹ nhân nói đùa! Nơi nào vô phương thảo, bản công tử cảm thấy mình không nhất định phải cần một cây hoa muốn phế ta này nối dõi tông đường công cụ."
Hàn Băng Vô Tình nghe vậy vẫn chưa nói gì thêm, ngược lại, làm một bên bóng đèn nãy giờ, Vân Khinh có chút âm dương quái khí lên :"Quân công tử quả nhiên giống như lời đồn là một hóa hoa công tử a."
Hồng y nam tử cũng không để bụng lời nói của Vân Khinh, hắn cầm thanh chuỷ thủ không nặng không nhẹ trên tay đưa nó về phía bạch y thiếu