"Vậy Quân công tử muốn thế nào." Hàn Băng Vô Tình ngữ khí vô cùng bình tĩnh không một chút hoang mang, lo lắng.
"Rất đơn giản, nói cho ta biết tên của ngươi." Quân Trường Phong nằm trong xa giá uống lên chút rượu nói.
Lời này của hắn làm Vân Khinh cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng không ngờ Quân Trường Phong hắn đến tên của Hàn Băng Vô Tình cũng không biết mà còn có thể tự nhiên lân la làm quen như vậy.
"Hàn Băng Vô Tình." Bạch y thiếu nữ thản nhiên nói ra bốn chữ.
"Đây là tên của ngươi sao?" Trong xa giá truyền ra thanh âm ngẫm nghĩ của nam.
Mắt thấy đám người phía xa càng lúc càng gần, Vân Khinh tức giận :"Quân Trường Phong! Tiểu thư đã nói cho ngươi tên, ngươi còn không mau đi."
"Ha hả." Quân Trường Phong cất tiếng cười tựa hồ thấy Vân Khinh tức giận làm hắn rất vui vẻ :"Nga? Vậy bản công tử đi rồi."
Theo lời hắn, hai con Xích Diễm đồng loạt vỗ cánh kéo theo xa giá bay đi.
Xa giá bay lên cất theo tiếng chuông đinh đang làm tinh thần phấn chấn thanh âm.
Từ xa, nam tử ngồi trên một con Hắc Diễm tựa hồ nhận thấy được cái gì nhìn về chiếc xa giá đang đi xa dần.
Dưới thân hắn, con Hắc Diễm lộ ra một vài xao động, thở mạnh ra hơi luồng khí trắng coi bộ rất hưng phấn bộ dáng.
Sau khi chiếc xa giá rời đi, tiếng chuông gió cũng hoàn toàn không nghe thấy nữa, đám người phía dưới tửu lâu mới mê mang mở mắt ra.
Bọn họ giống như lúc trước chưa từng phát sinh chuyện gì giống nhau, thẳng