Hàn Băng Vô Tình lấy ra đồ pha thêm một bình trà :"Phượng Kinh Hồng sẽ đưa chúng ta vào."
Đang lúc Vân Khinh định hỏi tiếp thì bên dưới tửu lâu nhốn nháo tiếng người loạn thàng một đoàn :"Uy! Người tới kia không phải là Nhiếp Chính Vương sao?"
"Ngươi nói cái gì? Là ai cơ?"
"Nhiếp...Nhiếp Chính Vương tới!"
"Cái gì? Nhiếp Chính Vương đi về phía này?"
"Nhiếp Chính Vương tới còn không mau chạy!"
Vân Khinh tiến ra mở cửa sổ liền nhìn thấy một màn làm nàng kinh ngạc.
Đám người vừa rồi vẫn còn ở phía dưới lúc nà̃y đã không còn thân ảnh.
Nếu không phải vừa rồi nàng còn nghe thấy tiếng của bọn họ, nàng sẽ tưởng là mình bị ảo giác giống nhau.
Vân Khinh nhìn đám người cách đó không xa, quay lại, đi đến cạnh bàn nói với bạch y thiếu nữ :"Vô Tình, Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng tới."
Phía dưới, huyền y nam tử như có sở cảm ứng ngẩng đầu nhìn lên một căn phòng nơi Vân Khinh vừa đứng.
"Tỷ xuống đón hắn lên." Hàn Băng Vô Tình đạm mạc ngữ khí làm Vân Khinh không phân biệt được lúc này nàng là cái gì cảm xúc.
Phía dưới, một đoàn người hơn mười người huấn luyện có tố, bước chân đều đặn dừng lại trước cửa tửu lâu.
Dẫn đầu đoàn người là một huyền y nam tử cưỡi chiến mã là một con Hắc Diễm vô cùng kiệt ngạo.
Nhìn sơ qua tràn đầy uy phong cảm giác.
Mày kiếm, mắt sáng, ngũ quan thâm thúy hoàn mỹ như được trời đặc biệt ưu ái.
Một thân huyền y với những hoa văn như ẩn như hiện