Nàng ấy đối với mọi việc xảy ra xung quanh đều xem xét rất rõ ràng, thấu triệt nhưng khi đối diện đều bất giác tạo ra một khoảng cách.
Hàn Băng Vô Tình cho người ta một cảm giác như nàng chỉ là một người qua đường giống nhau, đối tất cả mọi thứ đều không hứng thú.
Có thể nàng ấy chính mình cũng nhận ra điều này nhưng tất cả người tiếp xúc với nàng ấy đều cảm nhận được một sự xa cách.Có thể điều này rất hoàng đường nhưng xác thực là như vậy.
Ngươi có thể nhìn thấy nàng ấy rất gần thậm chí là ngay trước mặt nhưng thực chất khoảng cách giữa ngươi và nàng rất xa.
Có lẽ là cả đời này cũng vô pháp chạm tới...
Vì thế, khi Vân Khinh nói với Vân Lạc chuyện này, hắn cũng không hề tin.
Nhưng sau rồi nghĩ lại, trong khu rừng này ngoại trừ ba người các nàng thì cũng chẳng có ai mà muốn ra ngoài mua được loại điểm tâm ngon như vậy thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Vì vậy, hai người mới tin tưởng.
Tuy nhiên, kể từ sau lần đó, Vân Khinh luôn quấn lấy Hàn Băng Vô Tình muốn học.
Mặc dù, nàng cũng đã làm theo y chang như những gì nàng ấy ch?ỉ nhưng cũng không bằng Hàn Băng Vô Tình làm ăn ngon.
Uống một ngụm trà, Vân Khinh kết thúc đoạn suy nghĩ rời rạc của mình.
Lúc này, Phượng Kinh Hồng bất giác cũng cầm một miếng điểm tâm.
Sau đó, cũng không biết hắn nghĩ gì lại đặt xuống.
"Tiểu thư muốn như thế nào phó? Gả cho ta sao?" Phượng Kinh Hồng trong giọng nói có