"Tiểu thư chắc chắn sao?" Hàn Băng Vô Tình như vậy thoải mái đáp ứng làm Phượng Kinh Hồng có vài phần không xác định.
"Ân." Hàn Băng Vô Tình không một chút do dự gật đầu.
Vân Khinh lúc này thực sự nóng nảy.
Nàng tiến lên muốn ngăn cản nhưng dưới chân như có thứ gì định trụ giống nhau, không thể nào di chuyển được.
Nàng muốn lên tiếng ngăn cản nhưng cổ họng một trận lạnh lẽo bỗng nhiên truyền đến, nàng không cách nào phát ra tiếng.
Vân Khinh lúc này chỉ có thể như người ngoài cuộc chứng kiến tất cả những gì xảy ra.
"Ngươi không suy nghĩ lại một chút sao?" Phượng Kinh Hồng có vài phần ngoài ý muốn hỏi lại.
Hỏi xong câu này, hắn bất giác sửng sốt tựa hồ có thứ gì đó đang bất tri bất giác mất khống chế trong lúc hắn không hề hay biết.
Hàn Băng Vô Tình uống một chén trà, tuỳ ý hỏi lại :"Tại sao phải suy nghĩ lại a?"
"Bổn vương sợ sau này tiểu thư hối hận." Phượng Kinh Hồng trong còn ngươi xẹt qua một tia u ám cảm xúc nhanh đến nỗi ngay cả chính bản thân hắn cũng không phát hiện.
Hàn Băng Vô Tình một đôi con ngươi màu hổ phách nhìn thẳng hắn, ngữ khí khẳng định nói :"Dù sao thì ban đầu vương gia muốn ta trở thành ngươi vương phi, lần này thì muốn ta gả cho ngươi.
Nhìn chung thì ý tứ giữa hai câu cũng không sai biệt lắm cũng chỉ là cách nói hơi khác chút.
Gả cho vương gia ta sẽ không hối hận chỉ e là sau này người hối hận sẽ là vương gia thôi."
"Tiểu thư