Tiểu nữ hài nhìn thấy cảnh này, đôi môi mím chặt, nước mắt lạch cạch rơi xuống, không tiếng động nức nở.
Tuy còn nhỏ nhưng nàng biết lúc này mình không thể làm gì khác ngoài việc không gây thêm phiền, ngoan ngoãn để cho mụ mụ ôm.
Mĩ phụ cảm nhận được trên áo ẩm ướt cũng đoán được nữ hài nhìn thấy gì.Nàng tầm mắt mơ hồ phủ kín hơi nước nhưng vẫn vừa chạy vừa vỗ lưng nghẹn ngào an ủi tiểu nữ hài :"Nữ nhi ngoan, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Con ngoan, đừng nhìn, nhắm mắt lại."
Lúc này, trong phòng lại là một mặt khác cảnh tượng.
Mị Sương ôm vết thương ở cổ, vẻ mặt không dám tin nhìn bạch y thiếu nữ.
Nàng vốn đang định rời đi thì đột nhiên cảm thấy phía sau có thứ gì đến gần, nàng nhanh chóng xoay người lại, cổ liền bị cắt một dao.
Nhanh chóng kéo ra một khoảng cách ăn toàn, Mị Sương cảnh giác nhìn bạch y thiếu nữ vừa rồi vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng bản thân.
Nàng không ngờ Hàn Băng Vô Tình như thế đáng sợ, cư nhiên có thể làm nàng hậu tri hậu giác bị thương.
Nếu không phải nàng phản ứng kịp thời thì lúc này chỉ còn lại một khối thi thể lạnh lẽo nằm trên mặt đất.
"Ngươi thật không đơn giản." Mị Sương nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặc cho Mị Sương trên mặt biểu cảm như thế nào, Hàn Băng Vô Tình mặt không biểu cảm nghiêng đầu nhìn nàng.
Trong con ngươi màu hổ phách kia vẫn tràn đầy mờ mịt cùng lỗ trống nhưng lại nhiều thêm một tia lệ khí.
Lúc này, trên hai cánh