"Mạc Thiên Sầu, ngươi không nghe thấy mệnh lệnh của bổn vương không thành?" Phượng Kinh Hồng giọng nói ẩn ẩn tức giận.
Vân Khinh vừa đuổi tới nghe được lời này hơi hơi sửng sốt, dừng lại bước chân nhìn vào trong phòng.
Theo hướng Phượng Kinh Hồng nhìn, Vân Khinh cũng nhìn thấy nam tử được gọi là Mạc Thiên Sầu trên án thư kia.
Chỉ thấy lúc này, nam tử lại một lần nữa nâng mắt lên nhìn Phượng Kinh Hồng sau đó mới chậm rì rì buông xuống quyển sách đang cầm trên tay xuống.
Chưa đợi hắn đặt quyển sách cũ nát trên tay xuống án thư, đồ vật trong tay hắn đã một bàn tay giật lấy đặt mạnh xuống bàn.
Hắn ngẩng đầu nhìn người làm càn trước mặt hắn, ánh vào mắt hắn là dung mạo của một thiếu nữ.
Nàng dung mạo không phải thuộc loại xuất chúng nhưng lại thanh tú, dễ nhìn, giữa mày còn hiện lên vài phần thanh tú.
Mạc Thiên Sầu bờ môi hơi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cổ họng chung quy vẫn không hề phát ra nửa thanh âm.
Hắn hai tay chống bàn giống như muốn đứng dậy đã bị Vân Khinh đi ra sau án thư kéo lên, lôi kéo về phía Hàn Băng Vô Tình nằm.
Nếu có thể, Vân Khinh cũng không hề muốn động thủ nhưng ai bảo động tác của người nam nhân này quá chậm chạp làm nàng phải đích thân ra tay.
Nàng sở dĩ lỗ mãng như vậy cũng là vì lo lắng cho thương thế của Hàn Băng Vô Tình tình chuyển biến xấu.
Chỉ là, nàng không nghĩ tới hành động gấp gáp này sẽ