Mạc Thiên Sầu lên xe lăn, hai tay dùng sức lăn bánh xe tiến về phía Phượng Kinh Hồng.
Vân Khinh muốn đưa tay giúp hắn đẩy những lại thấy Phượng Kinh Hồng khẽ lắc đầu liền vô thố đứng ở chỗ đó.
Mạc Thiên Sầu ngồi xe lăn đến chỗ Phượng Kinh Hồng, nhìn thiếu nữ trên giường, giọng nói như gỉ sét va chạm vào nhau rất khó nghe :"Muốn cứu nàng?"
"Không thể sao?" Phượng Kinh Hồng trong giọng nói có vài phần nôn nóng.
"Có thể chỉ là..." Mạc Thiên Sầu có vài phần ghét bỏ nhìn thiếu nữ trên giường.
Phượng Kinh Hồng hiểu ý nhìn về phía Vân Khinh :"Vân Khinh cô nương làm phiền giúp vương phi của bổn vương thay một bộ y phục khác."
Để lại những lời này, hai nam nhân liền tự giác đi ra ngoài còn tiện thể khép lại cửa để lại một mình Vân Khinh còn chưa hồi thần lại cùng một trọng thương Hàn Băng Vô Tình.
Vân Khinh sau một lúc hồi thần lại liền làm theo những gì Phượng Kinh Hồng nói, không những thế, nàng còn giúp thiếu nữ bôi thuốc cầm máu vào một loạt các miệng vết thương.
"Vương gia không ngờ cũng có một ngày đưa một nữ nhân đến chỗ của ta." Mạc Thiên Sầu lên tiếng cảm thán.
"Nàng ta chưa thể chết được." Phượng Kinh Hồng không đầu không đuôi nói.
"Vậy sao?" Mạc Thiên Sầu không rõ ý tứ hỏi lại hai chữ.
Sau đó, cả hai nam nhân đều lâm vào trong trầm mặc.
Đang lúc hai người lâm vào bầu không khí không hề thoải mái thì cạch một, cửa phòng mở ra theo đó là tiếng của Vân Khinh :"Hai người có thể vào."
Tiến vào, hai người có