"Vân Khinh cô nương có thể ở lại chăm sóc nàng, dược liệu có thể để người trong vương phủ thu thập." Phượng Kinh Hồng cướp lấy danh sách dược liệu trên tay Vân Khinh đi ra ngoài phân phó thuộc hạ.
Trước khi đi ra ngoài, Phượng Kinh Hồng còn nhìn Mạc Thiên Sầu, ám chỉ ý tứ vô cùng rõ ràng.
Một lúc sau, nam tử bỏ quyển sách trên tay đẩy xe lăn đến một đình hóng gió.
Trong đình, màn che lượn lờ, một thân ảnh thon dài của nam tử đang đứng đó chờ hắn.
"Xem ra vương gia rất quan tâm nàng ta." Mạc Thiên Sầu thanh âm khàn khàn dẫn đầu mở miệng trước.
"Nàng ta là bổn vương tương lai vương phi sao có thể không quan tâm cho được." Phượng Kinh Hồng đáp.
"Người hẹn ta ra đây hắn là cũng liên quan đến nàng ta." Mạc Thiên Sầu ho khan hai tiếng nói tiếp.
"Không sai.
Ngươi nói thật cho bổn vương biết tình trạng thật sự của nàng ta.
Đừng cho rằng những lời vừa rồi có thể che dấu được bổn vương." Phượng Kinh Hồng rút ra một tờ giấy đưa đến trước mặt hắn :"Danh sách dược liệu này chỗ ngươi đều có không cần thiết phải đi tìm."
Mạc Thiên Sầu tiếp nhận danh sách dược liệu, tái nhợt ngón tay vân vê tờ giấy :"Chứng bệnh của nàng ta, Mạc Thiên Sầu này đoán không ra hơn nữa mạch tượng của nàng ta vô cùng kì lạ, trước giờ ta chưa từng gặp.
Bất quá, này danh sách dược liệu có luyện một loại đan dược có lẽ sẽ có lợi cho nàng