Trong thời gian Hàn Băng Vô Tình hôn mê, nếu có người khác ở đây sẽ giật mình phát hiện hàn khí của hàn đàm như sương khói chui vào người nàng.
Toàn bộ tụ tập ở vị trí trái tim của nàng.
Tỉnh lại qua đi, nàng ngạc nhiên phát hiện bản thân có thể cảm nhận được một vài băng nguyên tố ở xung quanh.
Đưa tay chạm xuống hàn đàm kia, nàng lại không hề cảm thấy sự lạnh lẽo lúc mới rơi vào trong hồ.
Để cá̉ nhiệt độ của nó cũng giống như nhiệt độ của bao hồ nước bình thường khác.
Kinh hỉ đến quá bất ngờ nhưng phệ đoán đến lại càng đột nhiên.
Trên đời này, cái gì cũng có cái giá của nó, đương ngươi đạt được thứ gì thời điểm thì cũng có ngươi cũng bị mất đi cái gì đó.
Khi Hàn Băng Vô Tình muốn ngồi lập tức tu luyện thì đột nhiên, từ vị trí trái tim nàng xuất hiện một trận lạnh lẽo.
Từ vị trí trái tim nàng lan ra toàn thân một mảnh kết băng, sau đó từ nơi nàng đứng băng kết ra xung quanh càng nhiều.
Hai dặm xung quanh nàng một mảnh tuyết trắng, dù là thực vật hay động vật, trên cạn hay dưới nước, đang chạy hay đang bay đều hoá thành những tòa khắc băng nghệ thuật kể cả nàng cũng là một trong số đó.
Sau đó ba ngày, băng trên người nàng mới tan đi, Hàn Băng Vô Tình toàn thân lạnh lẽo ngã xuống trên mặt đất.
Lúc đó,