Đúng lúc này, Vân Khinh tiến vào, nhìn hai người đang im lặng liền lên phá vỡ bầu không khí an tĩnh này :"Tiểu thư người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi."
Theo tiếng của Vân Khinh vang lên, Hàn Băng Vô Tình cùng Mạc Thiên Sầu đồng loạt nhìn về phía cửa - nơi Vân Khinh đang đứng .
Hàn Băng Vô Tình không lên tiếng chờ Vân Khinh lại gần.
Mạc Thiên Sầu gặp được Vân Khinh lại gần liền chuyển mục tiêu sang nàng.
Tay hắn cầm hộp giơ trước mặt Hàn Băng Vô Tình chuyển sang trước mặt Vân Khinh.
"Thu." Hắn chỉ nói một chữ giống như vừa nói với Hàn Băng Vô Tình.
Vân Khinh nhận ra cái gì liền cầm.
Nàng đang muốn nói thêm điều gì nhưng Mạc Thiên Sầu đã đẩy bánh xe đến trước án thư mở một quyển sách ra đọc.
Vân Khinh đành đến trước mặt Hàn Băng Vô Tình đưa chiếc hộp vừa cầm cho nàng.
Hàn Băng Vô Tình vẫn không tiếp nhận hộp, giương mắt nhìn Vân Khinh, chờ giải thích.
Ở chung với thiếu nữ trên giường đã mấy năm, Vân Khinh ít nhiều cũng hiểu tính cách của nàng.
Biết Hàn Băng Vô Tình sẽ không vô duyên vô cớ thu người khác đồ vật mà không có lý do, Vân Khinh liền kể chi tiết những gì đã xảy ra trong thời gian gần đây.
Sau khi nghe xong, Hàn Băng Vô Tình mới đưa tay tiếp nhận hộp.
Ngón tay mở ra nắp hộp tức khắc, một trận dược hương lan tỏa khắp căn phòng.
Mạc Thiên Sầu ngửi thấy này trận dược hương thoáng nâng mắt nhìn về phía hai nàng rồi lại vùi đầu xuống