Vân Lạc muốn hóa giải sự lúng túng của đám thuộc hạ nhưng lại làm cho không khí càng thêm căng thẳng đành đưa ánh mắt cầu cứu nhìn muội muội.
Vân Khinh vẫn đang nghĩ cách hóa giải thì thấy ánh mắt của đại ca càng không nghĩ ra biện pháp bèn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim coi như không thấy.Vân Lạc thấy thái độ chuyện không liên quan đến mình của muội khóe miệng không kiềm chế được mà co rút, vừa khẽ lắc đầu vừa thở dài,miệng lẩm bẩm :"Đúng là muội muội lớn như bát nước hắt đi mà."
Như nghe thấy lời của Vân Lạc, Vân Khinh liếc mắt trừng đại ca một cái đầy thâm ý :"Thuộc hạ của huynh dạy dỗ thật tốt a."
Trong lúc hai huynh muội trừng mắt qua lại,Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ :"Tất cả mọi người đã đến đông đủ?"
Giọng nói của nàng thanh thúy, dễ nghe nhưng lại mang theo khí thế mười phần có lực chấn nhiếp tất cả những người có mặt.
Lúc này, không khí xấu hổ ban đầu đã bị thay thế bằng không khí khẩn thiết của đám thuộc hạ.
Nhận thấy bầu không khí biến đổi, hai huynh muội họ Vân nhìn nhau,trong mắt đều có ý cười.
Tất cả ánh mắt của các thành viên bốn phân bộ lúc này đều đặt trên người đang ngồi trên chủ vị.Lúc nãy, chưa kịp nhìn kỹ người ngồi trên chủ vị thì ánh mắt đã bị những thành viên của phân bộ Nguyệt Vệ hấp dẫn.
Lúc này nhìn lại,cả nam lẫn