Nghe vậy, Hàn Băng Vô Tình quét ánh mắt qua gương mặt của từng thuộc hạ Điệp Sát, con ngươi hổ phách không một chút biểu tình nhưng vẫn tạo ra cho mọi người không khí áp lực, không giận mà uy.Lúc này, nàng mới chậm rãi cất tiếng nói, giọng nói thanh thúy dễ nghe nhưng mang khí thế khiến không ai dám kháng cự:"Từ giờ ta sẽ lên làm cung chủ của Điệp Sát, có ai không phục?"
Câu hỏi của nàng dường như tùy ý mang theo vô tận áp lực khiến tất cả mọi quỳ rạp xuống đất không dám nhúc nhích dù chỉ một chút bao gồm hai huynh muội họ Vân.
Lúc này, trên mặt người tràn ngập thần sắc vui vẻ, ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên chủ vị.
Còn đám thuộc hạ của Điệp Sát đưa ánh mắt kính sợ nhìn vị cung chủ tuyệt sắc còn nhỏ tuổi mà có thực lực áp đảo quần hùng không biết từ đâu chui ra này.
Mọi người chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy tiếng nói của hai vị phó cung chủ phía trước truyền đến :"Thuộc hạ nguyện cả đời đi theo cung chủ lên núi đao xuống biển lửa ,đến chết cũng không hối hận."
Tiếp đó là tiếng hô hưởng ứng đồng loạt của mọi người :"Nguyện cả đời đi theo cung chủ vào sinh ra tử,chết không hối hận."
Khi tình cảm quần chúng đang cao trào là lúc,vị cung chủ của bọn họ đứng dậy:"Người đâu mang rượu đến.
Ta kính mọi người một ly."
Vân Lạc xung phong nhận lệnh, dẫn người lấy rượu mang tới.Cho người rót rượu từng người một,Hàn Băng Vô Tình nâng cao chén rượu nói :"Ở đây có tất cả một nghìn người,gồm một trăm năm mươi người thuộc Nguyệt Vệ, ba trăm năm mươi