Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Cabin không khí khó có được ồn ào, mọi người thấy tin tức khẩn cấp không còn bận tậm lo xã giao, âm thanh châu đầu ghé tai nói chuyện hết đợt này đến đợt khác mà vang lên, như cuộn sóng phảng phất không ngừng được.
Sở Từ ngồi ở dựa ở vị trí cửa sổ, rũ mắt lẳng lặng nghe hai tên quỷ hút máu lên kế hoạch kế tiếp.
Bọn họ không cố ý giấu giếm Sở Từ, nhất là loại thời khắc này cũng không cần gạt cậu, thứ hai, bọn họ cho rằng mỹ nhân này tinh xảo lại yếu ớt cũng không có sức mạnh gì có thể phản kháng bọn họ.
"Máy bay này sẽ tới thành phố A, tra một chút sân bay thành phố A chuyến bay bay xa nhất là bay đến đâu."
"Là một thành phố ở phương Đông."
Hai tên quỷ hút máu không hẹn mà cùng mà nhìn về phía Sở Từ: "Cậu là từ phương Đông đi đến nơi này, đúng không?"
Sở Từ lười biếng mà lên tiếng: "Ừ."
Eli thu hồi tầm mắt: "Chúng ta sẽ đi phương Đông một chuyến."
Kim nói: "Không thành vấn đề."
Ngắn ngủi giao lưu, ba người lâm vào trầm mặc, giờ này khắc này, bọn họ an tĩnh ở cabin, hiển nhiên thành tồn tại đặc biệt.
Mọi người xem xong tin tức cảm thấy thật may mắn chính mình không còn ở hiện trường tai nạn thật vất vả bình phục xong tâm tình kích động, chớp mắt nhìn đến bên bọn họ khu vực quá mức an tĩnh, nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Kim đối với người ngoài lại không có tính tình tốt như vậy, hắn âm trầm trầm mà nhìn qua đi, ánh mắt hung ác thô bạo "Nhìn cái gì?"
Mọi người bị dọa đến tức khắc quay đầu, sợ trêu chọc đến bệnh nhân tâm thần này thoạt nhìn chính là đồ bạo lực.
[ Có chút buồn ] Sở Từ không có chú ý tới chút động tĩnh này, nhắm hai mắt làm bộ nghỉ ngơi: [ Hệ thống, ta có chút khó chịu.
]
[ Không phải nguyên nhân thân thể của ngài.
] Hệ thống tựa hồ có chút khó có thể giải thích loại tình huống hiện tại này này của cậu: [ Ngài cùng hắn ở bên nhau lâu như vậy, hắn hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến ngài.
]
Thời điểm triền miên, quỷ hút máu kia tràn đầy chiếm hữu cùng tình yêu hoặc nhiều hoặc ít sẽ truyền lại đến trên người cậu, cậu vừa rời xa, thân thể bị vận mệnh chú định cảm ứng được cảm xúc kịch liệt lúc này của Ludwig, tự nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.
Sở Từ ngón tay cuộn tròn lên [ Không có biện pháp giải trừ sao? ]
[ Thực xin lỗi, tôi làm không được.
]
Đây là Ludwig mang đến cho cậu, nó không có biện pháp rửa sạch.
[ Thôi được, dù sao ta cũng không trông cậy được vào mi.
] Sở Từ thở dài: [ Quỷ hút máu dính người như vậy, ta cách hắn xa như vậy, hắn còn có thể quấn lấy ta.
]
Hệ thống đã tự lơ nửa câu nói sau, nó tính khoảng cách giữa cậu và Ludwig, trả lời: [ Cũng không có xa, ngài nếu là uống qua máu của hắn, hắn sẽ tự động cảm ứng được ngài, thực mau là có thể đuổi theo.
]
[ Ta đây có phải hay không nên may mắn một chút, may mắn ta chưa uống qua? ]
[ Có thể.
]
Bất quá, bọn họ đã làm quá nhiều lần, quỷ hút máu vẫn có thể dựa vào bản năng cảm ứng được phương hướng đại khái của cậu, chỉ là không có biện pháp định vị cụ thể, muốn tìm cậu sẽ tiêu phí rất nhiều thời gian.
Mọi người bất hạnh ở tại trong thành thị trải qua thời gian dài sợ hãi rốt cuộc phát hiện, những cái cây hoa tường vi đó phảng phất từ địa ngục chui từ dưới đất lên mà đình chỉ sinh trưởng, an tĩnh tạo ra bộ dáng thoạt nhìn cực kì quỷ dị.
Mọi người nơm nớp lo sợ mà chạm chạm tường vi, ngoài dự kiến của bọn họ chính là, hoa này cũng không có giống tính công kích ngập tràn ngay từ đầu như vậy, giống như là ngủ rồi.
Tuy rằng không rõ ràng lắm chúng nó khi nào sẽ lần thứ hai thức tỉnh, bất quá bọn họ cuối cùng có thể tạm thời thở phào một hơi, vẫn luôn lo lắng đề phòng rất hao phí tinh thần, hoãn lại cảm xúc mọi người bỗng nhiên cảm thấy thật sự mỏi mệt, nhịn không được nhắm mắt lại.
"Đám hoa này tựa hồ có tác dụng thôi miên." Nhân viên nghiên cứu rất nhanh đưa ra kết quả phân tích: "Cùng với chúng nó thoạt nhìn là tường vi, nhưng không có tế bào thực vật, chỉ là chế phẩm phỏng chế rất thật.
Chúng nó rốt cuộc là thứ gì, chúng tôi cũng không rõ."
"Thôi miên?" Thẩm phán như suy tư gì, ông nhìn về phía ngoài cửa sổ, cả tòa thành thị bởi vì tường vi tập kích trở nên hoàn toàn thay đổi, trước đó, ông cũng không nghĩ tới, phá hủy một tòa thành thị cũng có thể hoàn toàn không cần vũ khí cùng nhân lực.
Có lẽ là bởi vì công hiệu thôi miên của hoa tường vi, thành thị chậm rãi trở nên an tĩnh, giống một thành phố lẻ loi, bãi tha ma thật lớn.
"Tìm được vị trí Ludwig chưa?"
"Vẫn chưa, lúc trước tìm được hắn một lần, nhưng hắn rất nhanh liền biến mất, chúng tôi hiện tại định vị không được hắn, không thể công kích."
"Không chỉ có như thế," một người khác trả lời trả lời: " Vũ khí của chúng ta cũng bị hắn phá hủy."
Thẩm phán: "......"
Qua hồi lâu, ông nói: "Được rồi, các cậu còn có thể tồn tại trở về, đã thực không tồi."
Mọi người nhất thời lâm vào trầm mặc.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu được tên quỷ hút máu kia vì cái gì đột nhiên nổi điên, lại vì cái gì đột nhiên biến mất, không rõ được mục đích của hắn, chỉ có thể bị hắn mang đi xoay vòng vòng, loại cảm giác này quả thực không được.
Chính là quỷ hút máu kia lại không muốn mạng bọn họ, nhưng không cố ý buông tha bọn họ, hắn giống như, đang hết sức chăm chú mà tìm kiếm cái gì, cho nên không rảnh lo cái khác, đồ vật đối với hắn có uy hiếp liền sẽ không chút do dự phá hủy, mà bọn họ lý thân thể yếu ớt hiển nhiên còn không đủ trình độ cấp bậc này.
"Tôi biết hắn đang tìm cái gì."
Quỷ hút máu ăn mặc áo khoác màu đỏ mỹ diễm dẫm lên giày cao gót vội vã đi vào, tiếng bước chân giống một chuỗi chuông gió thanh thúy "Thẩm phán, tôi cần ông giúp tôi tìm một người."
Cô đem ảnh chụp của Sở Từ đưa ra, đặt ở trước mặt thẩm phán: "Ludwig là đang tìm cậu ta, bọn họ là người yêu, nhưng mà cậu bị hai tên ngu xuẩn trói đi rồi."
Thẩm phán đồng tử nhỏ đến không thể phát hiện mà co rụt lại, ông biết cậu.
Christine là đối tượng ông thời khắc chú ý, mà người này, đã từng cùng Christine một cặp xuất hiện ở trong yến hội rất nhiều lần, thời điểm cấp dưới đem ghi chép đưa cho ông, ông tự nhiên vậy mà liền nhớ kỹ Sở Từ.
Nhớ kỹ người đẹp mỹ lệ đến không gì sánh được vốn dĩ cũng không phải một chuyện phí sức lực, lấy dung mạo của cậu mà nói, cho dù là tùy ý thoáng nhìn qua, cũng có thể làm người đã gặp qua cũng không quên được.
Chỉ là ông không thể nghĩ được, người cùng Christine có quen biết, lại như thế nào sẽ trở thành người yêu của tên quỷ hút máu kia.
Thẩm phán đi đến văn phòng: "Người bắt cóc cậu ta là ai, cô quen biết không?"
"Tôi biết" Christine hít sâu một hơi, cho dù đến bây giờ, cô nghĩ đến chuyện này vẫn như cũ sẽ tức giận đến thất khiếu bốc khói.
Việc này quá không ưu nhã, cô cần nỗ lực ức chế lửa giận: "Bọn họ cũng là quỷ hút máu, một người tên Eli, người còn lại tên Kim.
Bất quá biết tên của bọn họ cùng bề ngoài không có bất luận tác dụng gì, bọn họ có thể tùy thời tùy chỗ trà trộn vào trong đám người thay thế người khác, cho nên cần phải dùng tốc độ nhanh nhất, trước lúc bọn họ còn không có hoàn toàn biến mất tìm được bọn họ."
Đây không thể nghi ngờ là hành động gian nan nhất, khó khăn cơ bản cùng cấp với mò kim đáy biển, nhưng thẩm phán mắt cũng không chớp mà đồng ý "Được, tôi đã biết."
Internet công cộng ở dưới tàn phá của tường vi toàn bộ hư hao, cả tòa thành thị không ai di động có tín hiệu, nhưng thẩm phán nơi này có đường dây tín hiệu tư mật của Liên Bang, internet này không thông qua bất luận cái gì về công cộng, chỉ có chính phủ mới có quyền lợi sử dụng.
Để ngừa vạn nhất, Christine vẫn là đem tư liệu về Eli cùng Kim đưa cho thẩm phán, thẩm phán tiếp nhận lại m, liên hệ chính phủ phụ cận của bài thành phố của chính phủ, yêu cầu bọn họ ở nơi đó tìm kiếm bóng dáng ba người này.
Ba giờ sau, vài thành phố lục tục truyền lại tin tức, bọn họ cũng không có ở bản địa phát hiện đau vết xuất hiện của ba người này, đồng thời nôn nóng mà dò hỏi, thẩm phán hay không có nguy hiểm, bọn họ có thể toàn lực đột phá tầng chướng ngại kia, tiến vào cứu vớt dân bị nhốt.
Thẩm phán nhất nhất trả lời xong, hồi lâu mà cảm giác được mỏi mệt.
Trước mặt loại lực lượng có thể so với thần minh, dù cho ông chấp chưởng toàn bộ thẩm phán cùng quyền hành chính của quốc gia, cũng vẫn như cũ sẽ sinh ra cảm giác nhỏ bé.
Tên quỷ hút máu kia căn bản là không thể địch nổi, bọn họ có lẽ có trang bị vũ khí đáng sợ, nhưng bọn họ liền thời gian đốt lửa đều sẽ không có.
Thời điểm khi ông tựa lưng vào ghế ngồi không biết suy nghĩ cái gì, âm thanh máy tính nhắc nhở bỗng nhiên vang lên một tiếng.
Thẩm phán đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía màn hình.
[ Chúng tôi không có phát hiện thân ảnh ba người này, Nhưng mà chúng tôi ở sân bay phát hiện hai cổ thi thể, từ miệng vết thương cùng nguyên nhân tử vong phán đoán, là bị quỷ hút máu giết chết.
]
Dưới đoạn tin, là ảnh chụp thi thể hai nhân loại, cùng tư liệu của bọn họ, bao gồm bọn họ mua vé máy bay chuyến bay nào.
Thẩm phán không nhịn được mà kích động l: [ Truy tung hai người kia mới đáp xuống, lập tức.
Một khi có tin tức của bọn họ, vô luận bọn họ muốn làm gì, cần phải chặn lại bọn họ, vô luận là phương thức nào! ]
Khoảng cách khi thành thị rơi vào tai nạn đã qua đi mười hai tiếng đồng hồ, bóng đêm dày đặc lần thứ hai đột kích, vài tia ánh trăng chấp nhất xuyên thấu qua chế đậy của tường vi, dừng ở này bãi tha ma mới tinh này.
Nếu có quạ đen đứng lặng ở phía trên tường vi, vậy này liền sẽ là một bức tranh sơn dầu lệ quỷ.
Ludwig đôi mắt đã hoàn toàn từ màu đỏ tươi chuyển thành màu sắc âm trầm máu tươi đọng lại, hắn vẫn không nhúc nhích mà đứng ở đỉnh của tòa kiến trúc tối cao, chỗ bị hắn cắt qua ngực chậm rãi chảy ra máu tươi.
Máu của quỷ hút máu là lạnh băng, nhân loại ngửi không được mùi của nó, Nhưng mà đối với quỷ hút máu đồng đang mà nói, lại là thịnh yến tuyệt mỹ.
Nhóm quỷ hút máu ẩn núp trong bóng đêm chậm rãi đi ra, bất tri bất giác tụ tập đến cùng nhau, mỗi quỷ hút máu đôi mắt đều hồng, quay cuồng khát vọng lực lượng cùng tham lam.
Bọn họ có thể cảm giác được, Vương của bọn họ, quỷ hút máu cường đại kia bị thương, lực lượng đang theo máu của hắn từng giọt từng giọt chảy ra.
Ludwig đương nhiên không phải bị nhân loại gây thương tích, khi hắn là trở lại Maria giáo đường, bị thần phụ dùng khẩu súng kia bắn trúng trái tim.
Như vậy cũng tốt, quỷ hút máu nghĩ, dùng tường vi đem thần phụ bao vây lại, chôn đến ngầm.
Người có thể phán hắn tội lỗi lâm vào ngủ say, không còn ai có thể tới ngăn trở hắn.
Hắn đem viên đạn khảm trong trái tim lấy ra, ngón tay xoa miệng vết thương, không bao lâu, máu thịt rách nát một lần nữa lành lặn, thoạt nhìn phảng phất không có chịu qua