Edit & Beta: La Quý Đường.
Editor: Mình có lời xin lỗi gửi cho mọi người.
Đã hứa sẽ xong thế giới này tuần sau mà vẫn không làm được.
Tuần trước mình đột ngột thi gấp trong 3 ngày nên bận tối tăm mặt mày.
Thế giới này mai mình sẽ full luôn nhé.
Cảm ơn vì đã luôn kiên nhẫn chờ mình như vậy.
---------------------------------------------------------------------------------
Quỷ hút máu đứng ở tại chỗ, không ai dám đi xem vẻ mặt của hắn.
Bốn phía an tĩnh đến không khí đều yên lặng, mọi người thở lớn cũng không dám thở, e sợ chọc tới quỷ hút máu đang có cảm xúc áp lực.
Đúng vậy, áp lực, chỉ cần không phải kẻ ngu, ai đều có thể cảm giác được hắn đang kiệt lực áp chế cái gì, là mạch nước ngầm dường như sắp sửa phá tan lớp băng.
Không ai muốn trở thành người bị hại của mạch nước ngầm này.
Sau một lúc lâu, Ludwig rời khỏi phòng, có người gan lớn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bóng dáng hắn rời đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, cảm thấy trong nháy mắt, quỷ hút máu này thoạt nhìn giống như sủng vậy bị chủ nhân vứt bỏ.
Người nọ lắc lắc đầu, đem loại suy nghĩ này cùng đáng thương có quan hệ quăng ra đầu.
Quỷ hút máu mạnh đến nỗi có thể lấy sức mạnh bản thân hủy hoại cả tòa thành như thế nào sẽ đáng thương, hình như là hắn ta nhìn lầm rồi.
Không có tường vi che đậy, thành thị có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà xuất hiện trước mặt người ngoài.
Trận tại nạn thình lình xảy ra này tác động vô số tâm tình của nhiều người, trên mạng mỗi phân mỗi giây đều có lượng lớn người quan tâm phỏng đoán cùng bình luận, không có ai có thể thật sự đoán được nguyên nhân tai nạn gây ra, mà người biết chân tướng, lại hết thảy đối với việc này ngậm miệng không đề cập tới.
Sau khi tai nạn phát sinh, truyền thống cùng cảnh sát thời khắc chờ đợi ở phụ cận thành thị trước tiên phát hiện tường vi tiêu tán, bọn họ dùng máy ảnh chụp lại một màn này, rồi sau đó sau tiếp trước mà bước vào thành thị bị tàn phá này.
Truyền thông yêu cầu tư liệu trực tiếp, cảnh sát cũng phải đi xác nhận thẩm phán cùng đám quan viên bình yên vô sự.
Trước khi tường vi chưa có thối lui, mọi người đối tình huống trong thành thị có rất nhiều phỏng đoán, được nhận định nhiều nhất, chính là thành thị đã bị luân hãm, tai nạn mang đi sinh mệnh mọi người trong thành phố này.
Nhưng sự thật cùng phỏng đoán không quá giống nhau, nhân số thương vong cùng cả dân cư trong thành thị so sánh, tựa hồ không đáng giá nhắc tới.
Tai nạn quay lại vội vàng, nhân loại thật sự vô pháp phán đoán nó nguyên nhân gây ra cùng kết quả, chỉ có thể đem hết thảy chuyện này đổ lên đầu thượng đế không gì làm không được.
Ludwig cũng không biết, chính mình đồng thời trở thành ma quỷ khủng bố cùng thượng đế tức giận, thời khắc nhân loại thảo luận đến dõng dạc hùng hồn, hắn đang ở trong giáo đường Mari, đem hạc giấy màu đỏ của Sở Từ để lại cho hắn bỏ vào ngăn kéo.
Cái ngăn kéo này chỉ có hắn mới có thể mở ra, bên trong chỉ để hạc giấy Sở Từ đưa cho hắn.
Mười mấy con hạc giấy nhan sắc khác nhau rúc vào cùng nhau, giống bức tranh nhiều màu..
"Đây là lễ vật em tặng cho anh ".
Tiếng vọng của Sở Từ nói qua nói lại ở bên tai hắn, Ludwig nhắm mắt lại, nghĩ thầm, kẻ lừa đảo.
Người này từ khi xuất hiện đến mỗi tiếng nói cử động tất cả đều là lời nói dối cũng đẹp, hắn biết rõ là như thế, vẫn như cũ khống chế không được mà sa vào trong đó, như là động vật cam tâm tình nguyện chui vào lưới săn, nhưng cậu vẫn như cũ vứt bỏ hắn.
Hắn sẽ không lại tin cậu.
Hắn muốn đi tìm cậu.
Trùng kiến sau tai nạn là công trình to lớn mà lại rườm rà nhất, những thực vật đó không làm hư hao nơi ở, lại hủy hoại tất cả con đường.
Lúc trước, thẩm phán còn không rõ nguyên nhân trong đó, hiện tại ông đã biết, đây là bởi vì quỷ hút máu kia theo mỗi một cái con đường tìm người.
Trận tai nạn này nguyên nhân gây ra không khỏi quá mức hoang đường, nhưng ông cũng chỉ có thể tiếp thu.
[ Hắn bắt đầu tìm ngài.
]
[ Hắn muốn tìm ta như thế nào, mỗi nơi đều tìm một lần sao.
]
Ba ngày sau, máy bay nhiều lần quay vòng, rốt cuộc đáp xuống một thành phố ở phương Đông.
Sở Từ mang kính râm thật lớn cơ hồ có thể ngăn trở cả khuôn mặt, nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Lấy phúc của tiểu quỷ hút máu, cậu bị thẩm phán treo giải thưởng tìm kiếm mất tích, toàn cầu điều tra, số tiền cao đến nỗi nhà giàu thấy cũng có thể động tâm.
Vì thế, hệ thống cũng tỏ vẻ chính mình có thể hỗ trợ cậu thay đổi dung mạo, nhưng thực đáng tiếc là Sở Từ không muốn.
Hệ thống đành phải cực khổ mà bóp méo kí ức gặp mặt cậu mỗi một người qua đường, ở trên máy bay còn được, không có bao nhiêu người, vừa đáp xuống đất, khắp nơi đều có bóng người.
Vì để nó không vất vả như vậy, Sở Từ chủ động mang kính râm.
Thế giới này cùng thế giới thực của cậu không có quan hệ gì, nhưng lại rất giống nhau, như là trực tiếp paste ra, cho dù Sở Từ là chân chính lần đầu tiên bước chân lên mảnh đất phương Đông này, cậu cũng không có cảm giác xa lạ cho lắm.
Người đến người đi, mọi người bị sửa lại ký ức đều không chú ý cậu, ngược lại làm cậu có một chút mới lạ.
Cậu sinh ra ưu việt, nhất là thói quen trở thành tâm điểm của cún quanh, bị mê luyến, bị tín ngưỡng.
Cảm giác của một người bình thường là gì, cậu thật sự không biết.
[ Ta có thể không mang kính râm không? ]
[!!!] hệ thống lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt: [ Trừ phi ngài từ trên thi thể của tôi bước qua.
]
Sở Từ vô tội mà nói: [ Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút, mi làm gì dữ vậy.
]
[ Tôi không có dữ mà ——] Hệ thống nhịn không được nghĩ lại, nó thật sự có dữ với ký chủ của mình hả?
Nhưng nó nói còn chưa dứt lời, liền nghe thấy Sở Từ tiếp tục nói: [ Mi cũng không có thi thể, ta bước như thế nào.
]
[......]
Vô luận như thế nào, Sở Từ thành một người bình thường không bị chú ý tâm tình vui vẻ mà qua đường ở bên ngoài dạo một vòng, ăn bữa tối, lại vui vẻ mà trở lại khách sạn.
Khoảnh khắc đáp xuống đất, hệ thống đã chuẩn bị tốt phòng cho cậu, vị trí là tầng cao nhất, có thể quan sát hơn phân nửa phong cảnh của thành phố.
Không có người ngoài, Sở Từ tháo xuống kính râm ném sang một bên, lười biếng mà vào phòng tắm.
Hơi nước bốc hơi lên huân đến cậu mơ màng sắp ngủ, cậu cũng thật sự ngủ luôn.
Tuy rằng không vì treo giải thưởng bị cả thế giới vây bắt chặn đường, nhưng ngồi máy bay cũng rất mệt.
Càng xác thực mà nói, là cùng cảm xúc của tên quỷ hút máu kia kéo theo, mới có nguyên nhân cậu sẽ mỏi mệt như thế.
Hệ thống an tĩnh mà duy trì độ ấmcủa nước, sau khi chờ Sở Từ ngủ say, nó mới đem cậu dời về trên giường.
Không có, không có, không có.
Nơi nào cũng chưa cảm giác được tồn tại của Sở Từ.
Sau khi đôi mắt của Ludwigbiến thành màu máu ám trầm, rốt cuộc liền không thay đổi trở về.
Mỗi lần đi qua một thành phố, hắn đều sẽ dừng lại một lát, ở trong thành thị tìm tòi hơi thở của Sở Từ, nhưng hắn không ở bất luận chỗ nào cảm giác được.
Hy vọng không ngừng thất bại, làm trái tim hắn cũng trở nên càng ngày càng trống rỗng.
Rỗng như là vực sâu không thấy đáy, cục đá rơi xuống đều nghe không được tiếng vang.
Đây đã là thành phố cuối cùng của phương Tây.
Ludwig bình tĩnh mà chớp chớp mắt một chút, tính tính thời gian