Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Phảng phất như đặt mình sâu nhất trong đáy biển, mọi thanh âm đều im lặng, nghe không được một chút tạp âm nào.
Sở Từ bị hệ thống truyền tống đến thế giới mới, mở to mắt muốn nhìn chung quanh một cái, lại phát hiện chính mình cái gì cũng nhìn không thấy.
Tối tăm thâm trầm vây quanh cậu, cậu vươn tay, chỉ có một chút khoảng cách, cậu liền đụng phải một thứ nào đó có tính chất dị thường cứng rắn.
Cậu ngủ ở trong một cái hộp, không gian nhỏ hẹp, chỉ đủ lật người.
Đen tối lại phong bế mọi nơi, làm Sở Từ bản năng nhăn mi lại, lộ ra thần sắc không vui.
Cậu không thích đêm tối, càng thêm không thích bị trói buộc ở trong bóng tối, luôn cảm thấy cực kì khó chịu, khí chịu đến nỗi không thể nhẫn nại.
Cậu muốn đứng dậy, sau đó cậu phát hiện, có chỗ nào không giống nhau cho lắm.
Chân tựa hồ bị thứ gì bao vây ở bên nhau, không thể nhúc nhích.
Sở Từ mặt vô biểu tình mà sờ sờ, đầu ngón tay truyền lại xúc cảm làm cậu không còn kiên nhẫn tìm tòi nghiên cứu thế giới mới, mà là tức giận nói: [ Hệ thống! ]
Dù kêu thế nào hệ thống cũng không có lập tức xuất hiện, không biết là chột dạ trốn đi hay là làm chuyện xấu nào đó rồi.
Sở Từ áp xuống không vui, gian nan mà nâng đầu gối, sau khi đụng tới đuôi cá ướt dầm dề, xúc cảm trơn trượt, cậu rốt cuộc không thể không thừa nhận, cậu biến thành một nhân ngư.
Dưới eo bụng toàn bộ bị vẩy cá bóng loáng bao trùm, chung quanh quá tối, cậu cũng không có biện pháp thấy rõ cái đuôi cùng vẩy cá của chính mình rốt cuộc trông như thế nào.
Nếu cậu biến thành nhân ngư, như vậy tầng vỏ bên ngoài bao trùm cậu liền rất dễ suy đoán, đại khái là vỏ trai các thứ.
Hệ thống vẫn luôn giả chết, Sở Từ cũng không hề tìm nó, chỉ là nhắm mắt lại, lâm vào ngủ say.
Nơi đen tối lại vắng vẻ thực dễ dàng làm người ta quên chuyển động của thời gian, Sở Từ cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, chờ cậu lại một lần mở mắt ra, cậu nghe được tiếng nước xôn xao.
Đó là một tiếng nước như thứ gì được vớt ra ngoài, Sở Từ mơ hồ mà suy nghĩ vài giây, rồi sau đó phản ứng lại, chính là cậu bị vớt ra.
Tiếp theo, cậu nghe được một trận tiếng vang hoan hô đột nhiên bùng nổ, đến từ ngư dân đem cậu vớt ra.
Các ngư dân thanh âm giản dị lại hưng phấn "Ông trời phù hộ, một con trai trân châu lớn như vậy, chúng ta vẫn là lần đầu tiên thấy! Lần này nhất định có thể bán được giá tốt!"
"Vỏ trai này thật xinh đẹp nha ——" bọn họ vây quanh ở bốn phía của trân châu, nhịn không được mà kích động, thật cẩn thận mà sờ sờ vỏ trai, giống như sợ đem nó chạm nát.
Dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, vỏ trai thuần trắng thoạt nhìn rực rỡ lung linh, quả thực so ngọc thạch xinh đẹp nhất còn muốn đẹp hơn.
Bọn họ cũng không có ai nhìn qua những ngọc thạch sang quý này, đó là đồ vật ở một thế giới khác, tượng trưng cho thân phận, bối cảnh, tiền tài, cùng bọn họ đều là ngư dân mộc mạc không có nửa phần liên hệ.
Vỏ trai mặt ngoài bóng loáng, không thấy được một chút bị tảo biển cùng dấu vết dòng nước quấn quanh đánh sâu vào, xúc cảm ôn hoà.
Các ngư dân đem con trai thoạt nhìn như trân châu cao quý mỹ lệ này coi như ông trời ban ân, sau khi thay phiên chạm một lần, bọn họ đồng tâm hiệp lực, đem bỏ trân châu dọn vào khoang thuyền, miễn cho nó phải chịu gió táp mưa sa.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đem vỏ trai này cạy ra, vạn nhất hủy hoại vỏ trai hoàn mỹ không tì vết này, đây quả thực là tội lỗi.
Sở Từ hứng thú rã rời mà lắc lắc cái đuôi, cảm giác dị thường nhàm chán.
Xem ra cậu còn muốn ở trong bỏ trai này nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Trải qua thời gian ngắn ngủi thích nghi, cậu đã có thể vẫy vẫy cái đuôi vướng bận này, tuy rằng nghe thì thực bé nhỏ không đáng kể, nhưng vô luận như thế nào, ít nhất so với trạng thái khi vừa tới không thể nhúc nhích thì tốt hơn nhiều.
Hệ thống biến mất vào lúc này xuất hiện, lấy một tiếng rất nhỏ khởi động tới cọ cảm giác tồn tại: [ Tôi đã trở về.
]
Sở Từ nâng nâng cằm: [ Mi có thể lăn trở về lại đi.
]
[ không cần vô tình như vậy chứ ] Hệ thống ủy khuất mà nói: [ Lúc trước ở trong biển, tín hiệu của tôi không tốt lắm.
]
Sở Từ đuôi mắt híp lại, ôn nhu mà nói: [ Mi là sản xuất từ xưởng nào, về lò nấu lại đi.
]
Hệ thống đối loại trình độ đả kích này sớm đã có sức chống cự, nó an tĩnh trong chốc lát, nặn ra một con bướm uyển chuyển, con bướm cả người phát ra ánh sáng lấp lánh, chiếu sáng bên trong vỏ trai tối đen.
Khi này, Sở Từ rốt cuộc thấy rõ bộ dạng hiện tại của chính mình.
Cái đuôi cùng vẩy cá của cậu đều là màu xanh biển cực kỳ trong sáng, đặc biệt là bộ phận đuôi cá, thoạt nhìn giống nước chuyển động, hơi chút động, vẩy cá mặt ngoài liền chiết xạ ra tầng tầng ánh sáng gợn sóng.
Thoạt nhìn thật ra khá xinh đẹp, chính là không dùng tốt cho lắm, cậu cảm thấy, chính mình căn bản không có biện pháp dùng một cái đuôi cá xinh đẹp như vậy di chuyển.
[ Chân của ta khi nào mới có thể trở về? ]
Những lời này nghe giống như chân của cậu rời nhà đi ra ngoài vậy.
Hệ thống âm thầm nói thầm một câu, trả lời: [ Còn muốn một đoạn thời gian, lấy trạng thái nhân ngư tới chia, ngài hiện tại vẫn là bạn nhỏ chưa lớn.
]
[......]
[ Đương nhiên, liền tính là tiểu nhân ngư, ngài hiện tại cũng đã một trăm tuổi, chẳng qua ngài là vương của tộc nhân ngư, cho nên thoát xác trễ một chút.
]
[......]
[ Ngài khả năng sẽ không thích, bất quá thân phận này là tôi tính toán có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ nhất.
]
[ Thôi được ] Sở Từ thở dài, hệ thống lời nói đều nói đến tình trạng này, cậu nếu là lại không cao hứng, giống như có vẻ rất mất nhân tính: [ Mi có thể đem cái nơi này biến lớn một chút không, ta muốn ngồi dậy.
]
Tiếp tục nằm nữa, cậu cảm thấy eo của chính mình đều sẽ đứt.
[ Có thể.
]
Hệ thống vừa dứt lời, vỏ trai lập tức phóng ra rất nhiều không gian.
Không gian biến lớn, một con bướm sáng hiển nhiên không đủ chiếu sáng hết, con bướm mờ mịt mà bay trong chốc lát, dừng ở trên ngón tay Sở Từ, bất động.
Không biết hệ thống là cố ý hay là vô tình, nặn ra con bướm này là màu vàng.
Sở Từ hơi hơi dừng, nhẹ nhàng chạm chạm cánh nó.
Con bướm run run cánh, một lần nữa bay lên, trước sau xoay quanh ở trước mắt cậu.
Sở Từ thu hồi tầm mắt, chậm rãi ngồi dậy.
Không thành vấn đề, ngồi vẫn là có thể ngồi.
Sau đó, cậu ý đồ dùng đuôi cá chống thân thể, đứng thẳng lên.
Tiếc nuối chính là, đừng nói dựa, đôi cá mỹ lệ yếu ớt này căn bản chịu đựng không nổi trọng lượng của cậu, cậu lại thử vài lần, kết quả không hề thay đổi.
[ Xem qua truyện cổ của mỹ nhân ngư chưa ] Hệ thống vui sướng mà nói: [ Ngài hiện tại chính là nhân ngư kia, không có mục tiêu nhiệm vụ đỡ ngài, ngài không có biện pháp đi được.
]
[......]
Qua mấy ngày về sau, thuyền đánh cá cập vào cảng, các ngư dân dùng vải thô đem vỏ trai trân châu một tầng lại một tầng nghiêm mật bao bọc lấy, lại ở bên ngoài che lại rất nhiều lưới đánh cá, sau đó đồng tâm hiệp lực đem nó nâng rời thuyền.
Cảng chen đầy, ngư dân bắt cá trở về cùng tiểu thương ngay tại chỗ mua bán, thanh âm cò kè mặc cả không dứt ở bên tai, những người khác nhìn thấy bọn họ nâng đồ vật xuống dưới, còn tưởng rằng là thu lưới về nhà sửa lại, cũng không có quá chú ý.
Như dân vớt trân châu che lại thần sắc hưng phấn, vô thanh vô tức mà đem vỏ trai nâng về nhà.
"Bảo bối xinh đẹp như vậy, cũng không thể tùy tiện để người thấy." Lão đại cao hứng phấn chấn mà vây quanh vỏ trai thật lớn l dạo qua một vòng, nói: "Tôi biết đem nó bán cho ai rồi."
Lão nhị lập tức thò qua tới hỏi: "Bán cho ai?"
Bọn họ là huynh đệ ruột, ngày thường đồng lòng đánh cá, kiếm tiền đều là chia đều, nên cũng không có nơi gì để che giấu.
Lão đại nói: "Bán cho Trương đại nhân."
Lão tam tròng mắt chuyển động, hiểu được.
Đương kim Thánh Thượng sắp đại thọ 40, ngày quan trọng như thế, bọn quan viên tự nhiên vắt hết óc mà nghĩ vơ vét kì trân dị bảo oắt thiên hạ đưa cho hoàng đế, luận "Trân châu", còn có cái gì so với trân châu của bọn họ lấp lánh lộng lẫy hơn?.
Mà Trương đại nhân là Lễ Bộ thị lang, làm người chính trực, lại là bọn họ khách hàng quen thuộc của bọn họ.
Mỗi lần đánh cá trở về bọn họ đều sẽ đem cá mới nhất đưa qua, sẽ không hố tiền của bọn họ.
Huynh đệ tính toán một chút, đều cảm thấy việc này được, đêm đó liền đem trân châu nâng tới trong phủ Trương đại nhân.
Mà ở phủ Lễ Bộ thị lang, Trương Miễn cũng đang sầu não do trong nhà lấy không ra bảo vật quý hiếm gì có thể đưa.
Hoàng đế tọa ủng thiên hạ, tơ lụa hay tranh chữ do cổ trong mắt dân chúng là đồ vật trân quý vô giá, nhưng ở trong mắt hắn ta đều là mặt hàng bình thường lơ lỏng, cố tình trong nhà ông lại không có loại trân bảo nào khác.
Khi ông đang rối rắm, tôi tớ trong nhà bỗng nhiên tiến đến thông báo, nói là ngư dân vẫn luôn đưa đồ biển trong phủ vớt được đồ quý hiếm, muốn thỉnh đại nhân tiến lên gặp.
Đây là ý tứ rất hàm súc "Ta muốn bán đồ vật cho ngươi", Trương Miễn lên tiếng, nghĩ trái nghĩ phải trong nhà cũng không có thứ tốt gì, không bằng đi xem bọn họ rốt cuộc vớt lên được cái gì, đi theo gã sai vặt tới trước đình viện.
Thấy Trương thị lang lại đây, huynh đệ mấy người cung kính mà hành lễ: "Trương đại nhân."
Trương Miễn xua xua tay: "Rãnh rỗi không cần nhiều lời.
Các ngươi vớt đi lên được thứ tốt gì, muốn ta lại đây nhìn đây?"
Lão đại nở nụ cười hàm hậu vài tiếng, đem vải thô ở trên vỏ trai trân châu lấy xuống: "Thỉnh đại nhân giám định và thưởng thức."
Trương Miễn hô hấp cứng lại.
Vỏ trai trân châu này thật lớn mà toàn thân thuần trắng, ánh nắng chiếu xuống, rực rỡ lấp lánh.
Ông cơ hồ run rẩy mà duỗi tay sờ sờ vỏ trai, chỉ cảm thấy xúc cảm ở tay sinh ôn, bóng loáng tinh tế.
Ông cắn cắn đầu lưỡi, mạnh mẽ định thần: "Các ngươi chưa cho người khác xem qua đi?"
Lão đại lắc đầu: "Không có, ngài là người đầu tiên."
"Được,con trai trân châu này ta muốn, các ngươi ra giá đi."
"Ngài xem" lão đại nói: "Chúng tôi cũng là tin Trương đại nhân, mới nghĩ đưa tới cho ngài xem."
Trương Miễn cười rộ lên: "Các ngươi thật ra lại vừa lúc giúp ta một việc gấp, ta cũng không thể bạc đãi các ngươi."
Sở Từ tản mạn chống cằm, nghe tiếng người bên ngoài, quăng đuôi cá một chút.
Đây hoàn toàn hành động theo bản năng, ước chừng là bản năng của nhân ngư.
Nghe được tiếng người bên ngoài dần dần đi xa, cậu liền biết, đây là thương lượng giá cả xong xuôi không sai biệt lắm.
Không biết cậu rốt cuộc khi nào mới có thể ra ngoài.
Chính cậu đẩy vỏ trai còn không được, căn cứ phản ứng của nhóm người bên ngoài xem, bọn họ cũng tuyệt sẽ không chủ động cạy ra, dù sao cũng là đồ vật đưa tới cho hoàng đế, nào có lý người ngoài trước hủy đi.
Trương Miễn phân phó quản gia lấy năm ngàn lượng ngân phiếu đưa cho ngư dân, đợi người đi, ông lại về đình viện, tỉ mỉ mà đánh giá vỏ trai trước mắt.
"Người đâu," qua hồi lâu, Trương Miễn nói: "Đem nó bỏ vào hồ nước trong hậu viện, cần phải nghiêm cẩn trông giữ, không được có một tia sơ xuất!"
Sở Từ bị người thật cẩn thận bỏ vào hồ nước, làm cậu ngoài ý muốn chính là, trai mới vừa chìm vào đáy nước, liền tự động mở ra một khe hở.
Nước thoáng chốc vọt vào, cậu cho rằng chính mình phải bị ngạt, nhưng thủy này không có ướt đến cậu, mà là