Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Quỷ hút máu đôi mắt ở dưới ánh đèn thoạt nhìn sâu không thấy đáy, phảng phất có thể cắn nuốt hết thảy ánh sáng ở vực sâu.
Mà trong hai mắt này, lại rõ ràng mà hắt lại thân ảnh của cậu, như là trong bóng tối bốc cháy lên một chút đốm lửa.
Sở Từ rũ mắt xuống, nhìn ngón tay tái nhợt của quỷ hút máu, thở dài: "Thôi được, em tha thứ cho anh."
Ludwig nắm lấy cổ tay của cậu, đem cậu kéo vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy.
Hắn dùng lực đạo làm Sở Từ trong hoảng hốt cảm thấy, bọn họ sẽ lấy tư thế ôm này chết đi cũng nói không chừng.
"Anh làm sao vậy." Sở Từ miễn cưỡng tránh thoát ra một bàn tay, xoa xoa đầu tóc quỷ hút máu.
Ludwig thấp giọng nói: "Anh muốn trở về, chúng ta khi nào rời đi nơi này?"
Sở Từ gợi lên khóe môi: "Lại chơi mấy ngày, chúng ta liền trở về."
"Nơi này có người nhà của em không?" Ludwig đột nhiên hỏi.
"Không có" Sở Từ cười ngâm ngâm mà nói: "Em ở thế giới này chỉ có anh."
Cậu đơn độc đi vào thế giới này, những lời này cũng không tính là lừa hắn.
Ludwig đem cậu ôm đến càng chặt: "Sở Từ, anh rất thích em."
Thích đến không biết nên làm cái gì bây giờ mới được, luôn cảm thấy đặt ở chỗ trái tim sẽ không chịu nổi tình yêu dày nặng như vậy, sau đó hoàn toàn vỡ vụn ra.
Sở Từ nghe được từ chỗ ngực quỷ hút máu truyền đến tiếng tim đập, rõ ràng hữu lực.
[ Ngài hiện tại muốn tim hắn, hắn khẳng định cho ngài.
]
[ Sau khi cho ngài, nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta liền có thể rời đi.
]
Cậu chậm rãi nhắm mắt lại: [ Chờ một chút.
]
Treo giải tuy rằng bị huỷ bỏ, nhưng vấn đề lưu lại vẫn rất nhiều.
Khi mới vừa tuyên bố treo thưởng, tin tức này liền ở trên thế giới khiến cho sóng to gió lớn.
Người bị treo giải thưởng thật sự quá mỹ mạo, là xinh đẹp đến kinh tâm động phách, chỉ cần nhìn một lần, người phẫu thuật thẩm mỹ hay tự nhiên đều sẽ quân lính tan rã.
Mỹ nhân như vậy, chẳng sợ huỷ bỏ treo thưởng, vẫn như cũ sẽ có vô số người xua như xua vịt, muốn chính mắt thấy chân dung của mỹ nhân.
Bởi vậy, khi cậu không chút nào che giấu mà xuất hiện trước mặt người ngoài, luôn có thể được rất nhiều người cuồng nhiệt theo đuổi, trực tiếp ảnh hưởng việc cậu đi ra ngoài.
Lại một lần nữa bị Ludwig ôm giấu đi, Sở Từ bất đắc dĩ mà dựa vào trên vai hắn, thực không cao hứng mà nói: "Thôi, chúng ta trở về đi."
Ludwig nhẹ nhàng cười một tiếng.
Hoa tường vi một tầng lại một tầng vờn quanh, đem hai người chặt chẽ che đậy, không lộ ra một khe hở nhìn trộm, mà hoa ở ngoài tường vây quanh, người đuổi theo mang đến tiếng người hỗn loạn ồn ào.
"Rõ ràng nhìn thấy bọn họ hướng nơi này chạy, như thế nào hiện tại lại nhìn không thấy bóng người?"
"Tôi còn không có tới kịp cùng cậu ấy thổ lộ đâu ô ô ô, tôi nhất định phải nói cho cậu ấy là tôi thích cậu ấy!"
"Lấy kinh nghiệm nhiều năm theo đuổi thần tượng, tôi cũng không tin tôi tìm không thấy cậu ấy!"
Trong tiếng người ồn ào náo động, Ludwig thật sâu nhìn chăm chú Sở Từ, sau đó đem cậu để ở trên tường, ôn nhu mà hôn lấy cậu.
Quỷ hút máu kịch liệt chiếm hữu đều hóa thành lâu dài tình yêu, cuồn cuộn không dứt.
Sở Từ bị hôn đến cả người nhũn ra, hơi thở không xong mà nói: "Được rồi, bọn họ đều đi rồi......!Chúng ta có thể đi ra ngoài......"
"Được." Ludwig buông ra cậu, khoảnh khắc tường vi lộ ra khe hở, ôm cậu nhảy lên, nhẹ nhàng dừng ở đỉnh cao nhất của thành phố.
Sở Từ phát hiện, quỷ hút máu thật sự đối với lầu cao là yêu sâu sắc: "Anh vì cái gì luôn thích nhảy đến nơi cao nhất?"
Ludwig vô hại mà nhìn cậu: "Bởi vì như vậy, liền không có người có thể thấy em."
Nguyên nhân không chê vào đâu được.
Sở Từ cười rộ lên, ở trên mặt quỷ hút máu hôn một cái, nhớ tới cái gì, nói: "Nếu là chúng ta hai người cùng nhau từ nơi này nhảy xuống, sẽ chết sao?"
"Sẽ không." Ludwig hồi: "Anh sẽ bảo hộ em."
"Không cần anh bảo hộ," Sở Từ chớp chớp mắt, "Anh có muốn thử một chút?"
"......" Ludwig trầm mặc vài giây: "Không muốn.
Anh sợ hãi."
Sở Từ cường ngạnh mà nói: "Không được sợ."
Ludwig giãy giụa trong chốc lát, nói: "Em muốn, anh cùng em."
Vô luận em muốn làm cái gì, anh đều làm với em.
"Tốt" Sở Từ ánh mắt bỗng nhiên trở nên ôn nhu lại ấm áp, phảng phất hòa tan thành thái dương.
Cậu chậm rãi, chậm rãi nói: "Nhắm mắt lại."
[ Ngài sẽ hù chết hắn ta.
]
Ludwig không biết hệ thống tồn tại, không biết Sở Từ vô luận từ nơi nào ngã xuống đều sẽ bình yên vô sự, đề nghị này nhìn như điên cuồng đối với quỷ hút máu mà nói không khác là tra tấn kịch liệt nhất, chính là ngay cả như vậy, hắn vẫn là đáp ứng.
Ludwig chậm rãi nhắm mắt lại, trước không có lực độ, đem Sở Từ cả người ôm vào trong lòng ngực, rồi sau đó từ đỉnh cao nhất của thành phố này nhảy xuống.
Tiếng gió nháy mắt sôi trào, ở bên tai hai người phát ra tiếng ồn thê lương, bọn họ tựa hồ cái gì đều nghe không được, lại tựa hồ nghe hết vạn vật.
Bọn họ rơi xuống tiến vào mây mù nhu nhược không có xương ngăn cản không được bọn họ, gió cũng ngăn không được bọn họ.
Phảng phất giống như trọng lực không ngừng lôi kéo bọn họ hướng mặt đất tới gần, tại tuyệt cảnh cuồng loạn, Sở Từ trìu mến mà ôm lấy quỷ hút máu.
Cậu đã không cảm giác được tim đập của quỷ hút máu.
Theo khoảng cách bọn họ cách mặt đất càng ngày càng gần, người đi trên đường phát ra tiếng thét chói tai cũng truyền vào trong tai bọn họ.
"Trời ạ ——! Có người nhảy lầu!"
"Cứu mạng đi!"
Khoảnh khắc hoàn toàn rơi xuống mặt đất, tường vi đột ngột từ mặt đất mọc lên, nhanh chóng đem hai người kín kẽ mà bao phủ.
Hai người bọn họ cùng ngã vào hoa tường vi mềm mại, Ludwig căng chặt cảm xúc hoàn toàn đứt gãy, hắn mất khống chế mà cắn lên môi Sở Từ, nước mắt cùng rơi xuống.
"Thực xin lỗi" hắn vô thố mà lặp lại: "Thực xin lỗi, anh làm không được, thực xin lỗi."
Hắn tình yêu khắc sâu vào linh hồn thành bản năng, hắn có thể cùng Sở Từ nhảy xuống, lại không có biện pháp nhìn cậu chịu một chút thương tổn.
Sở Từ đuôi mắt hơi cong: "Ludwig."
Cậu duỗi tay, lau đi nước mắt trên mặt quỷ hút máu "Đừng khóc."
Đầu ngón tay truyền đến độ ấm lạnh băng, nhưng mà thực mau lại ở trong tay cậu trở nên ấm áp.
Có lẽ tới loại thời khắc này, quỷ hút máu vẫn như cũ sợ hãi nhiệt độ cơ thể của mình sẽ làm cậu cảm thấy không tốt.
Quỷ hút máu nước mắt như cũ còn rơi, lúc trước như thế nào không thấy rơi, đây vẫn là một con quỷ hút máu thích khóc.
Sở Từ hôn lên đôi mắt Ludwig, ôn nhu mà nói: "Ngoan, không khóc."
[ Ngài cư nhiên có thể đem hắn dọa đến khóc.
]
[ Khóc là chuyện rất hiếm lạ sao? ]
[ Đối với người khác thì không hiếm lạ, nhưng Ma Vương không có nước mắt.
]
Ma Vương không có nước mắt khóc giống như bạn nhỏ, Sở Từ quyết định không tin chuyện quỷ này của hệ thống nữa.
Tường vi xuất hiện đột nhiên, mọi người lại đây vây xem kinh hồn táng đảm phát hiện, đám tường vi này cư nhiên cùng đám tường vi lúc trước tập kích một cả tòa thành phố giống nhau như đúc.
"Không, không thể nào......" Mọi người hoảng sợ mà mở to hai mắt, lại không rảnh xem náo nhiệt, cũng không quay đầu lại mà chạy trốn tứ phía.
Nhưng mà cùng bọn họ dự đoán không giống nhau, những đám tường vi đó không biến thành quái vật khủng bố, mà là vô thanh vô tức mà biến mất.
Liên quan đến hai người kia rơi xuống cùng nhau, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Vào lúc ban đêm, thẩm phán liền ở trong tin tức thấy được chỗ phương Đông quái dị mà xuất hiện bóng dáng tường vi.
Thẩm phán mặt vô biểu tình mà nghe người chủ trì sinh động như thật mà thuật lại cảnh tượng ngay lúc