Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Dao Quang nghĩ thì tốt lắm, đáng tiếc mộng không nghe lời, hắn nhắm mắt lại lăn qua lộn lại vô số lần, cũng không thể trở lại nơi hắc ám kia.
Hắn đành phải nhận mệnh mà ngoan ngoãn ngủ, một giấc ngủ tỉnh, hắn chạy đến bên thần nữ đang dệt trong đình, bày ra bộ dáng ngây thơ ham học hỏi, hỏi: " Thần nữ, nhân gian là cái dạng gì?".
Ba ngàn năm, hắn bởi vì không thể hạ phàm, hỏi qua vô số lần vấn đề này, thần nữ không bao giờ nghĩ là do con chim này hiện tại có tâm sự thầm kín, chỉ cho là hắn lại phát tác lòng hiếu kỳ, liền một bên dệt vải, một bên tinh tế kể chuyện nhân gian.
Dao Quang nghiêm túc nghe, ở trong lòng ghi nhớ những chuyện mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua, tỷ như nhân gian mua đồ cần ngân lượng, nhân gian có người kể chuyện, cũng có khách qua đường nghe thuyết thư ( đọc truyện), có đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, cũng có trộm cướp bắt nạt kẻ yếu, có mười dặm phồn hoa, cũng có xác chết đói khổ khắp nơi......!
Thần nữ nói xong, ôn hòa hỏi: "Tiểu Thần Quân muốn đi nhân gian nhìn một cái sao?"
Bị chọc trúng tâm sự, Dao Quang có chút đỏ mặt: "Muốn."
Hắn không nói cho thần nữ, hắn còn muốn cùng một người cùng đi.
Thần nữ ý vị thâm trường mà thở dài: "Kỳ thật ta không tán thành hành vi Càn Nguyên không cho người hạ phàm, chỉ là......!Tiểu Thần Quân buồn chán ở trên trời lâu như vậy, thật không thú vị có phải hay không?"
Dao Quang không rõ nguyên do, hắn có thể cảm giác được thần nữ muốn nói cái gì đó cho hắn, nhưng lại không biết vì sao, bỗng nhiên sửa miệng.
Hắn không truy vấn, chỉ là theo thần nữ nói trả lời: "Đúng, bất quá ta gần đây đọc rất nhiều sách, cũng không quá tò mò."
Thần nữ sờ sờ đỉnh đầu của hắn, con chim nhỏ này là chúng thần tiên trên Thiên giới nhìn nó lớn lên, Càn Nguyên đối với hắn hổ thẹn, càng thêm dung túng, cũng may hắn trời sinh tính thuần lương, tuy kiêu không ngạo, ba ngàn năm dù ầm ĩ không ngừng, cũng không gặp phải chuyện lớn gì.
Nàng áp xuống bất an trong lòng, hướng Dao Quang cười cười: "Ngươi muốn xem sách thì nói, ta còn có chút thoại bản trên nhân gian, ta đi đưa cho ngươi."
Dao Quang chớp chớp mắt, nhẹ nhàng mà trả lời: "Được."
Trên đường trở về, Dao Quang khó được không có biến thành Kim Ô chợt lóe vụt qua, mà là chậm rì rì đi tới, tự hỏi bộ dáng thần nữ mới vừa rồi tâm sự nặng nề.
Nàng rốt cuộc muốn nói với mình cái gì đây?
Dao Quang suy nghĩ một đường cũng không nghĩ ra, mắt thấy đã đến thần phủ của mình, hắn dứt khoát bỏ xuống chút tò mò này, sung sướng mà đẩy cửa ra, bổ nhào vào trên giường.
"Pi pi pi."
Hắn quyết định, hôm nay phải dùng bộ dạng chim nhỏ đi tìm A Từ, hắn thoạt nhìn cơ linh như vậy, A Từ khẳng định sẽ thích.
Lồng giam tối tăm bị chim nhỏ ánh vàng rực rỡ chiếu sáng lên, con chim nhỏ này còn không biết đủ, vùng vẫy cánh nhảy nhót lung tung, muốn biết cái lao tù này rốt cuộc lớn bao nhiêu.
.
||||| Truyện đề cử: Hợp Đồng Tình Nhân: Sa Vào Vòng Tay Của Ác Ma |||||
Con gà vàng lớn chừng nửa bàn tay, bay mệt mỏi liền chạy về, khinh phiêu phiêu dừng trên bờ vai của cậu, trên lông chim bay xuống Thái Dương Thần Hỏa nhỏ vụn rơi xuống trên người cậu, nóng đến lợi hại.
Sở Từ nắm đôi chân nhỏ xíu của chim nhỏ, đem hắn xách lên, giơ lên trước mắt quơ quơ: "Hôm nay sao lại biến thành cái dạng này lại đây?"
Dao Quang đập cánh: "Pi, pi pi pi."
Vẫn là nghe không hiểu tiếng chim, nhưng từ ngữ khí mà phán đoán, hắn còn rất cao hứng.
Sở Từ đem hắn chuyển sang nhìn quét một vòng, ánh mắt vi diệu: "Hửm......"
Dao Quang: "Pi?"
Cậu đem Dao Quang thả trên mặt đất, cười nói: "Biến trở về đến đây đi, ngươi không phải nói muốn mang ta đi nhân gian chơi sao?"
Dao Quang biến trở về thân người, "Sợi dây xích này làm sao bây giờ, ta có thể đốt nó không?"
Hắn nói, duỗi tay muốn nắm lấy xiềng xích, Sở Từ ngăn hắn lại, bất đắc dĩ mà nói: "Ngươi hiện tại đốt không được nó."
"Ta là Kim Ô, trên đời này không có đồ nào ta đốt không được." Dao Quang không phục.
"Ngoan, tin ta." Sở Từ đem hắn ôm vào trong lòng ngực, Dao Quang nháy mắt từ bỏ ý tưởng làm thử,
ôm lại cậu, lẩm bẩm mà nói: "Trên người của ngươi vì sao ngửi thơm như vậy?"
Hắn vùi đầu ở hõm vai Sở Từ, lưu luyến mà cọ cọ: "Để ta vẫn luôn ôm ngươi có được không, ngươi thật mềm, bế lên thật thoải mái."
"......"
Tên tiểu quỷ này thật ra lại biết cái gì là được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.
Sở Từ đỡ lấy cánh tay hắn, ma khí dao động, những phù chú khắc trên xiềng xích trở nên càng thêm sinh động, trong chớp mắt liền lan đến bên hông cậu, đang còn muốn tiếp tục hướng lên trên lan lên.
Cậu nhíu mày, nhịn xuống đau đớn bị phù chú xâm nhập, phân ra một sợi hồn phách, chui vào lòng ngực của Dao Quang.
"Di?" Dao Quang buông cậu ra, vô thố mà nhìn một sợi hồn phách kia, duỗi tay muốn bắt lấy hồn phách, nhưng chỉ nắm được không khí.
Hắn hoảng loạn hỏi: "A Từ, ngươi làm sao vậy?"
"Đừng sợ," Sở Từ cong lên đôi môi tái nhợt, sờ sờ mặt Dao Quang: "Ta không có việc gì.
Ta bị nhốt ở nơi này ra không được, muốn rời đi, chỉ có thể làm ngươi mang theo một sợi hồn phách của ta.
Tiểu Thần Quân, ngươi biết đường xuống nhân gian đi như thế nào sao?"
Dao Quang mím môi, niềm vui muốn đi nhân gian mạc danh biến mất hơn phân nửa: "......!Không biết."
"Nhắm mắt lại," Sở Từ chống lại cái trán của hắn, nhẹ giọng nói: "Ta mang ngươi đi."
Mai rùa của Càn Nguyên thần quân lại ngã xuống trên mặt đất, ông nheo mắt, không rảnh lo nhặt nó, trước bấm đốt tay, nhìn xem con ma vật kia lại gặp phải chuyện xấu gì.
Nhưng ông không nghĩ tới, ông sẽ nhìn thấy cảnh tượng hơi thở của ma vật kia thoi thóp ngã trên mặt đất, cậu cực kỳ thống khổ mà cấu lấy mặt đất, phù văn trên xiềng xích bơi lội đến cần cổ của cậu, ngón tay thon dài đều lây dính hoa văn màu đen.
......!Đây là phản ứng mà ma khí bị phù chú thiêu đốt tiêu hao mới có, phù văn có thể bò đến cổ cậu, ý nghĩa ma khí đã tiêu hao quá nhiều, sắp chống đỡ không được.
Ba ngàn năm mới đưa con ma vật này tiêu hao tới nông nỗi bây giờ, Càn Nguyên tự nhiên nhịn không được cảm thấy vui vẻ, nhưng ông đối với ma vật kia có nỗi kiêng kị nhất định, cũng không dễ dàng liền tin như vậy, ông đầu tiên là đi trong phòng Dao Quang nhìn nhìn, phát hiện này con chim pi này chôn ở trong chăn ngủ ngon lành, còn có chút bất mãn mà pi một tiếng, thoạt nhìn không có bất luận cái gì khác thường, tâm treo lên mới hạ xuống một chút.
Ma vật kia có lẽ là vận số đã hết, mới có thể lộ ra thần thái như thế.
Mà ông tất nhiên là muốn thêm một mồi lửa.
Ông làm phép, xiềng xích chế trụ chân Sở Từ "Rầm" một tiếng, đem mắt cá chân của cậu trói đến càng chặt, Thái Dương Thần Hỏa theo xiềng xích, mãnh liệt mà dán trên người cậu.
Thống khổ bị thần hỏa đốt há nào dễ dàng chịu đựng như vậy, Sở Từ ngón tay thật sâu cào vào trong đất, cậu cắn môi, máu tươi lập tức