Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Trên sách viết nhân gian rất náo nhiệt, nhưng vẫn không được tận mắt nhìn thấy, Dao Quang giống con chim nhỏ mới ra lò, đối với mọi thứ đều tràn ngập tò mò, còn cực kỳ không sợ bị đánh, nghe đọc truyện còn lẩm nhẩm, người khác nhìn không thấy Sở Từ, cho rằng hắn đang lầm bầm lầu bầu, nhịn không được ở trong lòng nói, tiểu công tử này tướng mạo thoạt nhìn khá được, nhưng mà đầu óc không tốt lắm.
Thật là đáng tiếc, quá đáng tiếc.
Dạo Quang hồn nhiên bất giác bị trở thành trên ngốc đang nhìn Sở Từ ngồi ở lòng bàn tay mình, tâm ngứa nửa ngày, rốt cuộc chịu không nỗi khát vọng mãnh liệt, nâng tay lên nhẹ nhàng chọc chọc mặt Sở Từ.
Sở Từ chỉ là một sợi hồn phách, trọng lượng giống như một nhành hoa, động tác của Dao Quang dù nhẹ thế nào, vẫn đem cậu chọc ngã xuống "......"
Nhìn thấy tóc dài của cậu nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà ở lòng bàn tay mình xoã tung, Dao Quang tim đập bỗng nhiên nhanh hơn vài nhịp: "A Từ......"
"Con chim ngốc."
Sở Từ một lần nữa ngồi lại, mặt vô biểu tình mà đánh giá một câu.
Dao Quang cười rộ lên, khó có lúc không phản bác, chỉ là cẩn thận mà chạm chạm ngọn tóc của cậu, nghe xong một đoạn truyện, cảm thấy mỹ mãn mà chuẩn bị trở về.
"A Từ, chúng ta khi nào lại đến?"
Một ngày không đủ hắn chơi, còn chưa từ nhân gian rời đi, liền bắt đầu nhớ thương thời gian tiếp theo được đi.
"Ngươi muốn khi nào tới đều có thể."
"Vậy ngày mai chúng ta lại đến nha."
"Được."
Bọn họ lúc này đã chạy tới nơi không có người, bốn phía chỉ có cỏ dại sinh trưởng tốt tươi, màn đêm buông xuống, ánh sao mênh mông cuồn cuộn, đốm sáng lung linh rơi xuống sau nhánh cây, khiến người nhịn không được muốn duỗi tay đi bắt một chùm sáng.
Tư thế Dao Quang đi đường dần dần trở nên bay bổng, hắn đem Sở Từ đặt lên trên vai, còn chưa mở miệng.
Sở Từ dự cảm được hắn muốn làm cái gì trước nhéo mắt hắn đột cái: "Không được biến thành chim."
Thu nhỏ người lại, sức lực cũng không có bao lớn, cái nhéo kia chỉ như con bướm ở trên mặt hắn dừng lại trong một chớp mắt, nhẹ đến nỗi không cảm giác được.
"......!Thôi được." Dao Quang nhịn xuống khát vọng biến thành Kim Ô mở rộng cánh chim, ông cụ non mà than một tiếng: "Haizzz."
Kim Ô đuổi đi bóng đêm đã là bản năng, hắn không thể bay, luôn cảm thấy đôi cánh sau lưng ngưa ngứa, ngo ngoe rục rịch muốn ra ngoài.
Sở Từ bắt lấy cổ áo của hắn, ngồi ở trên vai, cười hỏi: "Ngươi than thở cái gì?"
"A Từ thật hung."
"À? Ngươi không thích ta, đúng không?"
Biết đây là mánh khóe hay dùng của đứa trẻ muốn ăn kẹo, nhưng Sở Từ hư, cậu chỉ thích xem biểu tình vô thố sốt ruột của Dao Quang, sinh động thú vị, giải buồn, cho nên cậu cố ý hỏi ngược lại Dao Quang.
Dao Quang quả nhiên mắc câu, vội vàng lắc đầu: "Thích."
Hắn nói xong, cảm thấy một chữ này vẫn quá đơn điệu, không đủ để nói ra ngàn vạn tâm tình của hắn, vì thế lại thêm một câu: "Thích ngươi nhất."
Chữ "Nhất" vẫn cứ không đủ, hắn vẽ rắn thêm chân mà tiếp tục bổ sung: "Rất thích rất thích, vừa thấy ngươi, liền muốn đem tim dâng cho ngươi xem."
Sở Từ cong đôi mắt lên, quay đầu đi, ở trên mặt hắn hôn một cái: "Chụt."
Dao Quang: "......"
Hắn dừng bước chân lại, nhíu mày tự hỏi xúc cảm nhẹ nhàng giống như xúc cảm của ngón tay rốt cuộc là cái gì.
Sau một lát, hắn như nghĩ đến cái gì, hơi hơi mở to hai mắt, lỗ tai cùng với da mặt cùng nhau kinh tâm động phách mà nóng cháy, hồng giống con gà nướng.
Nhưng hắn cũng chỉ là mặt đỏ: "Ngươi hôn ta."
Sở Từ: "Đúng vậy."
"Ngươi có thể lại hôn một chút không? Không, lại hôn nhiều thêm vài cái." Dao Quang còn đem mặt hướng bên cậu xoay qua, ý chờ mong bộc lộ ra ngoài.
"......" Sở Từ không nói gì mà lại hôn một cái: "Cao hứng?"
"Ừ." Dao Quang nhướn mi, đem cậu ôm xoay tay lại, thần thái duỗi cánh mà bay lên tới, xuyên qua dãy núi đầy hoa xuân: "Không có lúc nào so với hiện tại càng cao hứng hơn."
Trở lại nhà tù, Sở Từ hồn phách hợp nhất, vừa mở mắt, liền đối diện với đôi mắt của Dao Quang.
Tiểu Thần Quân ngồi ở trước mặt cậu, ý cười trên mặt còn chưa tan đi, đôi mắt so với ngôi sao còn lộng lẫy hơn, hắn chống cằm, nghiêm túc mà nhìn cậu, tựa hồ muốn đem cậu một miếng không còn mà nuốt vào trong lòng.
Tên tiểu quỷ này từ lúc quen biết đến bây giờ, hỉ nộ ai nhạc cũng không che giấu, nhảy nhót lung tung ồn ào nhốn nháo, cực kỳ ít khi lộ ra bộ dáng nghiêm túc như này.
Sở Từ chớp chớp mắt, ngay sau đó, Dao Quang chậm rãi dựa lại, cũng ở trên mặt cậu hôn một cái.
Hôn xong, Dao Quang bỗng nhiên biến mất tại chỗ, từ nụ hôn run rẩy mới vừa rồi mà xem, hơn phân nửa là thẹn thùng mà trốn về rồi.
Sở Từ nâng tay lên, sờ sờ nơi bị hắn hôn qua "A......"
Chạy trốn thật nhanh.
Chim nhỏ một giấc ngủ tỉnh, được hôn trộm mà vui vẻ ở trong chăn quay cuồng nửa ngày, đang muốn hát vang một khúc, âm thanh pi còn chưa có phát ra ngoài, bị lão nhân râu bạc đột nhiên xuất hiện ở mép giường dọa chết vía: "Pi......!Áu"
"Tiểu Thần Quân tỉnh rồi." Càn Nguyên cười tủm tỉm mà đem hắn xách lên: "Tỉnh cũng đừng ngủ nướng, ta tới kiểm tra gần đây người tu luyện thế nào."
Dao Quang: "......"
Hắn từ trong tay Càn Nguyên nhảy xuống, biến thành người: "Còn chưa tới ngày kiểm tra mà."
Dù cho hắn là đành phải học, nhưng trò ngoan cũng sẽ lười biếng, huống chi hắn hiện tại lòng còn có người trong mộng, mỗi ngày thường thường mất tinh thần, trạng thái tu tập tụt dốc, Càn Nguyên lão nhân khẳng định sẽ không vừa lòng.
"Sao vậy, sợ học không tốt bị ta phát hiện?" Càn Nguyên lão thần nheo đôi mắt lại, nói: "Không sao, lần này cho người xuống nước, chỉ cần có bảy phần công lực như lần trước, ta cũng tính ngươi thông qua."
"Bảy phần," Dao Quang tiếp nhận miếng vải đen dài trong tay ông, che đôi mắt lại: "Không nói chơi."
Hắn từ lúc học tập tới nay, Càn Nguyên vẫn luôn yêu cầu hắn bịt mắt kiểm tra, nội dung kiểm cũng đơn giản, chỉ kiểm việc hắn vẽ bùa.
Hắn trời sinh là thần quân, cùng các thần tiên tu luyện phi thăng khác không giống nhau, cho dù chỉ ngủ cái gì cũng không làm, thần lực cũng sẽ theo hô hấp tăng trưởng, hắn trước nay đều không cần ưu sầu việc thần lực nhiều hay ít, dù không tiến thêm một bước, chỉ cần kiểm kỹ năng của hắn là được.
Mà trong các kỹ năng, vẽ bùa làm thứ khó nhất.
Dao Quang ở trong đầu hồi tưởng lại phù văn gần đây hắn học, tiêu sái đặt bút, Thái Dương Thần Hỏa theo đầu bút lông rơi xuống lá bùa, lá bùa ảm đạm bỗng chốc nhấp nhoáng ánh sáng bắt mắt.
Càn Nguyên vừa lòng gật đầu: "Không tồi, không tồi."
Đợi Dao Quang vẽ xong, Càn Nguyên thu hồi lá bùa, cong ngón tay lại búng búng: "Tiểu Thần Quân phù vẽ càng ngày càng tốt, chỉ