"Bây giờ như thế nào ta cũng phải qua đó quan tâm nó, không đúng sao?".
"Thường ngày mẹ không phải dạy con trước mưu tính sau mới hành động sao? Sao hôm nay lại trực tiếp đi dạy dỗ cô ta vậy?".
"Hiện nay chúng ta đã không nể nang gì nữa rồi.
Âm mưu ngoài sáng hay trong tối có gì khác nhau chứ? Hơn nữa lần trước nó bày kế hãm hại ta, đến nay lòng mẹ vẫn buồn bực không nguôi, bị bệnh đau thắt tim.
Đại phu nói rồi, nếu cục tức này không nuốt xuống được,
bệnh này cũng khó chữa khỏi."
"Vậy mẹ muốn...".
Quan Thư Cung.
Đại phu nhân đến tẩm cung tìm nàng.
Vừa bước đến cửa phòng đã nghe tiếng cười nói vui vẻ.
"Thinh Nguyệt, ngươi thêu xấu thật đấy."
"Nương nương."
"Bên này.
Phải từ bên này.
Đúng không? Từ chỗ này qua."
"Không phải.
Là chỗ này, nương nương."
"Thinh Nguyệt.
Ngươi thân phận nô tì sao lại ngồi cãi nhau với nương nương chứ? Vào cung rồi đến quy tắc của Bạch gia cũng quên mất sao?".
Bà ta đi vào vẻ mặt huênh hoang nói.
"Nô tì...!Nô tì biết sai rồi."
Thinh Nguyệt sợ hãi đứng dậy lắp bắp nói.
"Trong cung này làm việc phải theo quy tắc.
Việc này ngay cả ta còn biết, sao nương nương lại không biết vậy? Chả trách Quan Thư cung này lại lạnh lẽo vắng vẻ, một chút sinh khí cũng chẳng có."
"Đại phu nhân dạy dỗ rất đúng.
Tịch Dao lo lắng Quan Thư cung lạnh lẽo này sẽ mang đến xui xẻo cho người.
Nếu không có việc gì khác xin mời phu nhân về cho."
"Vật này là của Nguyệt Ly lúc còn sống để lại,
ta sợ để nó trong Bạch phủ sẽ không may, hôm nay mang đến cho con."
Nàng thấy chiếc vòng ngọc trên tay bà ta vội vàng đi đến cầm lấy thì bà ta liền rụt tay lại.
"Sao? Làm phi tử trong cung đến lễ nghĩa cơ bản cũng không biết rồi sao?".
Nàng hành lễ cúi người cảm tạ bà ta.
"Cảm tạ đại phu nhân."
Nàng đưa tay cầm vòng ngọc, bà ta cố tình thả ra làm chiếc vòng rơi xuống đất vỡ nát.
"Thật là bất cẩn quá.
Người mất rồi không thể sống lại, nhưng vòng tay vỡ rồi, ta đền con một chiếc mới là được."
Tịch Dao lúc này bừng tỉnh, lửa giận đùng đùng, nhớ đến ngày tháng vất vả của mẫu thân trước kia.
[Đây là do lúc làm việc mẹ không cẩn thận bị đâm phải.]
[Bát canh này là ta đã đút cho mẹ ngươi đấy,
vậy thì sao chứ? ]
Tịch Dao không nhịn được, tức giận nắm lấy tay của bà ta đập vào