Thục phi đứng từ xa vô tình nhìn thấy, lòng nàng ta coi như đã chết.
Đến phút cuối cùng người hắn chọn luôn là nàng.
Thục phi bước đi trong cơn mưa tầm tã, trong đầu hiện về những kí ức khi hai người còn bé.
"Nương nương."
Nhớ lại.
Đôn Thân Vương phủ.
Khi ấy nàng chỉ là cô bé mười hai tuổi, hắn từ nhỏ đã mất mẫu thân.
Đôn Thân Vương là cửu cửu của hắn nên hắn được đưa đến phủ để nuôi dưỡng và lớn lên cùng với Vương Thấm Nhược.
"Con làm ta tức chết mà! Giơ tay ra đây!"
"Này thì ham chơi! Này thì ham chơi, không học hành đàng hoàng."
Nàng ta lúc bấy giờ là một cô bé đáng yêu, nhưng chỉ vì bị ép nhập cung nên ngày ngày đều học đàn, lễ nghĩa trong cung.
Cô vốn chẳng thích gì chốn thâm cung đầy mưu tính đó nên trốn học ra ngoài chơi nào ngờ bị phụ thân bắt được đánh đến tay sưng tấy hết lên.
"Thấm Nhược tỷ tỷ, đừng khóc nữa.
Ta mang một thứ rất thú vị đến cho tỷ này."
Dạ Hằng lúc này mới 9 tuổi, là một cậu bé ngoan ngoãn, biết quan tâm đến người khác.
Hắn nhìn thấy biểu tỷ ngồi khóc ở hậu viện thì bắt đom đóm đến làm cho biểu tỷ vui.
"Ta mất rất lâu mới bắt được ở sân sau đấy.
Có đẹp không?".
"Đẹp.
Đẹp hơn đèn trong phòng ta nhiều."
"Vậy tặng cho tỷ đấy.
Nhưng tỷ đừng khóc nữa, được không? Cha của tỷ cũng ác thật đấy."
Hắn cầm tay nàng ta lên nhẹ nhàng thổi.
"Cha đã nói nếu đánh đàn không tốt thì đừng nói là vào cung làm phi tử, đến công tử nhà bình thường cũng sẽ coi thường ta.
Nhưng
ta không hề muốn vào cung làm phi tử."
"Sao lại vậy chứ? Trong mắt ta, Thấm Nhược tỷ tỷ là tốt nhất."
"Thật sao?".
"Đúng vậy.
Bình thường biểu tỷ chơi cùng ta,
đọc sách cùng ta.
Trừ mẹ ta ra, Thấm Nhược tỷ tỷ là người tốt nhất với ta."
"Vậy sau này tỷ tỷ sẽ tốt với đệ cả đời, được chứ?".
Trở lại.
[Từ khoảnh khắc ấy, trong lòng ta chỉ có một mình đệ.
Những năm qua, người ta ban ngày nhớ mong là đệ, người gặp trong mơ cũng là đệ.Ta và đệ là thanh mai trúc mã, duyên tốt trời ban, cớ sao phải rơi vào kết cục như ngày hôm nay? Hoàng thượng muốn tách hai chúng ta ra, một người là phi, một kẻ là thần.
Ta đã chấp nhận số phận này.]
[Nhưng bây giờ, đệ lại bị nữ tử đê tiện như vậy mê hoặc tâm trí, vứt bỏ tình cảm của ta và đệ ra sau lưng.
Ta sẽ không cam chịu chờ đợi nữa, đệ phải thực hiện lời hứa của mình.]
Ngọc Thiền Cung.
Thục phi trở về tẩm cung của mình viết thư tình đem hết tâm tư nói ra rồi sai người mang đến cho hắn.
[Người ta luôn nhung nhớ là đệ.
Lúc này đệ phải thực hiện lời hứa, hãy đưa ta rời khỏi đây].
"Thái Điệp."
"Nương nương."
"Giao bức thư này cho vương gia."
"Vâng."
Bình Lạc điện.
"Thương hội Tử Hiên? Tại sao bản vương chưa từng nghe nói đến thương hội này?".
Hàn Cẩm Y đem những chuyện mình điều tra được đến báo với hắn.
"Nhóm người chết ngày hôm ấy đa phần đều không rõ lai lịch, nhưng bọn chúng đều từng làm việc tại thương hội Tử Hiên.
Bọn họ làm việc khiêm tốn, chưa từng điều tra được thế lực đứng sau."
"Vậy thì phiền Cẩm Y điều tra rõ ràng nguồn gốc của thương hội này."
Y sau khi nói xong liền rời đi, lúc ra ngoài phát hiện bức thư của Thục phi nên đến Quan Thư Cung tìm nàng.
"Mấy ngày không gặp, Tịch Dao, cô gầy đi nhiều rồi đấy.
Hơn nữa Quan Thư cung này tại sao lại ít đi nhiều người như vậy?".
"Chỉ là điều chỉnh thường thấy nơi hậu cung thôi, không cần để ý quá.
Ngược lại là huynh đấy.
Vội vàng đến đây như vậy là có chuyện gì?".
"Ta đến Bình Lạc điện bàn bạc chuyện quan trọng với Dạ Hằng thì phát hiện ra một người mặc đồ đen ở trước cửa và lấy được bức thư này ở đó".
Nàng cầm lấy mở ra đọc.
"Là thư tình của Thục phi."
" To gan làm xằng như vậy.
Chuyện này mà bị phát hiện ra thì đúng là họa vô đơn chí với Dạ Hằng".
"Vương Thấm Nhược luôn có suy nghĩ kín đáo,
cũng chỉ có chuyện của Dạ Hằng mới làm cô ấy mất lý trí như vậy."
Ngọc Thiền