Về đến nhà tôi vẫn còn bàng hoàng khi tưởng tượng lại khung cảnh mình mới thấy. Con An từng kể tôi nghe về năm lớp 9 đầy biến động của nó, nó chơi với những ai, tham gia vào những vụ nào. Nhưng trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay tôi mới rõ thế nào là oai quyền của một đàn chị học sinh. Không thể ngờ được là con An hàng ngày vẫn chí chóe với tôi, ham ăn ham ngủ, nhìn dễ thương như con gấu bông thế mà trong thoáng chốc quay ngoắt 180 độ, chỉ tay năm ngón dõng dạc, đặt mưu cài nội gián. Nhất là ánh nhìn sắc lẹm của nó, càng nghĩ tôi lại càng rùng mình kinh hồn. Đôi mắt long lanh, tròn xoe như mắt trẻ con của nó bỗng chốc lóa lên tia nhìn dữ dội, lạnh thấu tận xương.
Chuyện tôi nhìn thấy nó chỉ huy đám con gái, tôi vẫn im lặng không dám hé răng nửa lời, hôm sau đến lớp vẫn học bình thường, cười đùa vô tư với nó. Chẳng hiểu sao lại thế, hình như giữa tôi và con An đã chẳng còn cái e ngại nữa, chơi với nhau vì tính cách con người chứ mặc lòng chuyện xã hội này nọ. Đi bên cạnh tôi, nó vẫn hồn nhiên cười hì hì, lúc lắc cái chỏm tóc củ hành ngộ nghĩnh, hễ thấy đâu có hàng quà bánh là lại túm mũ tôi giật liên hồi, chỉ tay rối rít:
- Hưng! Hưng! Ở kia kìa, dừng lại kia kìa!
Cuối tuần, như lệ thường tôi đi CS với hội bạn, trận hôm nay thua mất 100k nhưng thắng 300k, vậy là lãi 200k. Hàng net đúng là nơi dễ chăn và dễ bị chăn nhất, lắm đứa biết là thua nhưng vì cay cú phục thù nên cứ lao đầu vào đòi cược. Hầu hết chỉ cần tôi, thằng Minh, thằng Quang là đủ để cân một team 6 người của chúng nó, còn giành nhau giết nữa, riêng những trận có Hoàng hay thằng Tùng tham chiến thì toàn hai thằng cầm M4A1 với Ster tung hoành khắp chợ, gặp thằng nào lụi ba viên vào đầu là tỏi, bọn tôi còn chưa kịp ném quả HE nào thì đã hết trận. Lúc đi về, thằng Minh đạp xe lên song song cạnh tôi, nhìn trước nhìn sau rồi ghé sát, hỏi nhỏ:
- Này! Mày nghi đứa nào cầm đầu cái vụ đánh thằng Trung bên A2?
- Tao cũng chẳng rõ nữa!
- Bố ông! Toàn chơi trò vải thưa che mắt thánh, chuyện mày với con Trang chia tay chia chân, tao với thằng Hoàng biết từ lâu rồi. Con Trang đó tao còn lạ, mẹ nó chứ! Con đấy hồi trước nó kình một chín một mười với con An đấy,thủ đoạn thì đừng hỏi luôn! Con An năm lớp 9 cũng hổ báo lắm, thế lực vượt hẳn so với con Trang, toàn cầm đầu đi đánh nhau dằn mặt tụi con gái. Nhưng không biết làm sao mà lên lớp 10 thì con An hiền hẳn, không giao du gì với hội con Chi đen nữa! May phúc tổ cho cái lớp này, không lại rước phải bà chằn lửa thì sướng, nó quậy cho nát lớp.
Tôi kinh ngạc nhìn nó. Thằng Minh tiếp:
- Lắm đứa đồn là…là…con An có võ nên cầm đầu hội, nhưng trước giờ nó chưa nhúng tay vào vụ nào, toàn đứng ngoài khoanh tay xem đàn em xử bọn kia. Nhưng mà tao đếch tin, nhìn nó trông như đứa tăng động ăn lắm thế, sức đâu mà đánh với chẳng đấm!
Tôi cũng gật đầu đồng ý, gì chứ con An làm thủ lĩnh đã là khó tin rồi, còn biết võ thì càng khó tin hơn. Khi mà có hai cái khó tin và một cái đã xảy ra thì cái còn lại chắc chắn không thể xảy ra nữa.
Đang đi, bỗng thằng Hoàng vọt lên đi ngang hai thằng, nó túm tay tôi, hỏi:
- Chuyện mày với cái Trang thế nào?
Thằng Minh cũng hỏi câu tương tự. Tôi nhìn bọn nó, chua xót kể lại mọi chuyện. Thằng Minh nghe xong, mặt hằm hằm đỏ tía, mắt long lên dữ dội. Thằng Hoàng thì lắc đầu ngán ngẩm nói:
- Từ ngày đầu thấy mày đi với nó. Tao với thằng Minh đã thấy có gì đấy không ổn, con Trang thì thằng Minh nó biết rõ tính cách làm sao, tao thì thấy thằng Vĩ trước chia tay con Trang xong lại chơi với mày và nó như thường thì lấy làm lạ. Nhưng bọn tao lại sợ mày buồn nên không dám nói, đáng nhẽ nếu nói sớm hơn thì cũng đâu đến nỗi khốn nạn thế này!
Tôi thở dài sườn sượt, càng nghĩ càng hận. Lòng tin trao nhầm chỗ, tự phụ thông minh để rồi bị chăn như chăn cừu. Thằng Hoàng an ủi tôi:
- Thôi cái gì qua thì cho nó qua! Nghĩ nhiều nó mệt óc bỏ mẹ! Đi chơi với bọn tao tý cho đỡ chán.
Tôi với hai đứa nó vòng qua Đống Đa, tạt vào quán chè ngồi. Thằng Hoàng gọi chè cốm cho cả ba thằng. Vừa ăn vừa nói chuyện, thằng Minh thì ăn ào ào, nhai đá rào rạo như để xoa dịu cơn tức. Ăn hết hai cốc chè to vật, nó mới nói :
- Bọn mày hôm trước có nghe phổ biến không?
Tôi với thằng Hoàng ngơ ngác. Nó hừ to, càu nhàu:
- Bố tổ sư hai thằng trên trời rơi xuống! Cuối tháng sau trường tổ chức Hội thao TDTT đấy, các lớp được cử người đi tranh giải, qua vòng cấp trường thì được thi cấp quận. Đủ các môn, nhưng còn cái hot nữa cơ: Từ nay, giờ Thể dục sẽ dạy võ tự vệ thay cho dạy động tác thể dục như mọi khi.
Nghe đến đánh đấm, thằng Hoàng hỏi:
- Ơ thế tự nhiên lại học à? Phải có lý do gì thì mới dạy chứ? Mà đứa nào cũng được học hả?
- Thằng ba ngơ này! Mày không biết mấy vụ gần đây hay xảy ra quanh trường mình à?
- Vụ nào cơ?
- Thì bọn con gái lúc đi học ca chiều đó, đi qua cái hẻm gần trường toàn bị mấy thằng khùng khùng nào đó nó trêu ghẹo, hôm nọ lớp 12A4 có hai chị bị trêu đó, có anh con trai lớp đó đi qua nên nhảy vào can, thế nào lại ăn đòn bầm người, tiền bị trấn sạch.
Tôi gật gù:
- À! Ra thế! Mà học võ cũng tốt, tự bảo vệ bản thân được, không thì parkour như tao này, không đánh được thì chạy, đố thằng nào đuổi kịp tao.
Thằng Hoàng xì dài một tiếng, phẩy phẩy tay:
- Chạy thì nói làm gì, ở lại đánh cho nó máu chứ!
Ông tướng này chưa học đã máu chiến thế này rồi, học xong chắc nó đi tìm người để thử đòn mất. Chẳng biết có đem được cái răng nào về không!
Thằng Hoàng đột nhiên vỗ trán cái đốp, bảo:
- Suýt quên! Ngày 28 tháng này trường mình tổ