Vào nhà thằng Hoàng ngồi chán chê, mỗi thằng vẽ ra một cái ý tưởng "siêu phàm" của mình. Thằng Minh đưa ra một cái bản vẽ cung điện toàn đường ngang với dọc, bị loại ngay vì quá diêm dúa. Anh Sơn nhà ta thì vẽ cái lều quá thấp, tôi vỗ đánh đốp vào gáy nó, chửi:
- Thằng này, cái lều bé tin hin vậy, mày định chỉ để mỗi em hạt mít của mày vào còn cả lớp thì ngủ rừng à?
Thằng Quang ngơ rụt rè ra ý kiến:
- Tao có ý này, hay mình làm nhà trên cây nhỉ, kiểu như phim Mỹ ý!
Cả đám bu vào hội đồng nó, cối, giã, tét đôm đốp vào lưng, chửi:
- Giá Iot lại tăng theo giá xăng rồi!
- Mày định xây cái nhà kiểu gì trong nửa ngày?
- Kiếm cái cây nào đủ to để làm nhà nhét vừa hơn 30 đứa?
Thằng Quang vẫn cứng đầu vặn vẹo:
- Thì mua tre về, sau đó mình chặt ngang cái cây, lấy dây buộc tre lại, sau đó ghép cảng mảng tường với mái vào! Đơn giản!
Lại thêm một trận đòn nữa vì tội ngu tập 2, thằng này nó làm như lấy thóc trong lòng bàn tay không bằng. Tôi xoáy đầu nó, gằm ghè:
- Mày về bổ sung thêm sulin và khoáng chất đi con bò!
Tranh cãi hồi lâu, thằng Hoàng đưa ra bản vẽ của nó. Đúng là con nhà nòi có khác, vẽ chi tiết thế, lại còn căn góc, đo kích thước sao cho bốn cái trụ thật vững nữa. Nhìn cái 4 bản vẽ toàn số, chữ với nét ngang nét dọc mà tôi hoảng. Thằng này sinh ra chỉ có làm kiến trúc, nãy giờ nó mặc kệ cả lũ cãi nhau, ngồi tỉ mẩn đo đạc, nháp, tính toán chỉ để làm 4 cái cột. Xem xong, ngoài thằng Minh với thằng Sơn là gật gù hiểu, còn lại cả lũ tôi ngệt mặt ra nhìn tờ giấy như nhìn vào bản thảo Ả rập. Tôi nói:
- Nếu đã tính toán chi tiết thế này thì lúc đó mình phải đến trước lớp khác, đi chiếm chỗ đất nào tốt để dựng lán. Không vớ phải chỗ mấp mô lồi lõm, san cho phẳng cũng hết bố ngày!
Sau đó, lại tính toán cả giờ đi giờ về, mang theo những gì, phân công ai làm ai chỉ đạo. Xong xuôi thì cũng gần 5h chiều, cả lũ giải tán đi về. Thống nhất là kĩ sư Hoàng chỉ đạo thi công, Hưng, Minh, Sơn, Quang, Tùng lo việc đóng cọc, Quý, Chiến, Tấn lo đào đất.
Về nhà, tôi nằm dài ra, ngẫm nghĩ về những việc cần chuẩn bị cho buổi dã ngoại. Lần trước thấy thằng Việt bảo rằng nhà thằng Dũng mới mở thêm một xưởng gỗ nữa ở khu vực gần Kim Sơn, dạo này nó với thằng Dũng hay xuống đó chơi với trông xưởng. Nhưng tôi đoán là cái chỗ núi mà con Thy bảo là cắm trại đó, chí ít cũng phải cách khu tham quan độ 5-6 cây số, Kim Sơn thuần là đồng bằng, đồi núi đâu ra. Nhưng thôi, đến đó rồi tính sau, cứ biết là đến đó mình kiêm cả nấu nướng cùng bọn con gái nữa, rồi con An lại lau chau chạy quanh chỗ bếp à xem.
Ngày 28 tháng đó, cả lớp đến trường từ lúc 4h30, tháng này trời còn rét, gần sáng rồi mà tối mịt như đêm, tôi sang đón con An sớm, từ lúc 3h sáng. Trời rét căm căm, nhìn lên thấy đèn phòng nó sáng từ bao giờ, tự nhiên lại dậy sớm thế, hình như tối qua cũng hồi hộp không ngủ được giống tôi. Ở dưới, tôi gấp cái máy bay phi lên cửa sổ phòng nó, nó ló đầu ra nhìn, thấy tôi đứng dưới thì vẫy vẫy tay cười rồi chạy xuống. Hôm nay nó mặc áo khoác có mũ, áo bóng chày, đội cái mũ len có đính hai cái tai thỏ cụp, đi giày bệt, quần bò ống côn, trông như đứa trẻ con háo hức đi xa lần đầu. Nó khoác cái balo con thỏ đen to hơn mọi ngày, tôi đoán trong đó chắc toàn là bánh kẹo, nước ngọt với truyện tranh, không biết cái túi thần kì ấy nó chứa được bao thứ. Con An ngồi sau, xát tay chô ấm người lên, xong lại áp tay vào má tôi. Nó tự nhiên hốt hoảng:
- Sau mày lạnh thế hả Hưng? Ăn mặc kiểu gì vậy?
Xong nó tháo cái tai giữ ấm ra, đeo vào cho tôi, chỉnh đi chỉnh lại cho cân rồi hai đứa mới lên đường. Nó vừa ngồi nghịch mũ tôi vừa hát í a, tôi thì lắng tai nghe giọng trong vắt của nó, nhẩm nhẩm theo lời bài hát. Bỗng nhiên, nó rướn người lên trước, ôm vòng ngang người tôi, áp cả người nó vào, xong úp mặt vào lưng, lí nhí:
- Cho tao ôm tý! Lạnh quá, tự nhiên đi sớm thế không biết.
Giây phút nó ôm lấy tôi từ sau, người tôi như có luồng điện chạy qua vậy. Tôi im lặng không nói gì, lẳng lặng đạp xe tiếp, trong lòng thấy hạnh phúc vô cùng.
Dừng xe trước cổng trường con An buông tôi ra, chạy lon ton vào trước. Hai anh xung phong cổng trường chặn nó lại, rọi đèn pin vào mặt, hỏi:
- Tên gì? Lớp nào?
Con An đáp:
- An, lớp 10D2. Khỏi cần hỏi họ tên, cả lớp có mỗi mình em tên An.
Hai anh trực cổng trường kiên quyết hỏi:
- Trình thẻ học sinh ra, tránh việc có người lạ trà trộn vào trường!
Nó luống cuống, quay về phía tôi cầu cứu. Tôi rẽ đến, giơ thẻ mình lên, nói:
- L.T Hưng! Lớp 10D2, xác nhận đây đúng là học sinh 10D2.
Trông thấy tôi, một anh cười cười, bảo:
- Thằng Hưng ở đây mà không nói. Vào! Không thẻ thiếc gì, mất thời gian.
Đi qua chốt cổng an toàn, con An thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn tôi cười:
- May mà có Hưng ngố. Hôm nay tao đi vội quên mang thẻ!
Tôi cười, bẹo má nó rõ đau. Nó kêu oái oái xong chạy mất. Tôi gửi xe xong vào sân trường, vừa đi vừa ngoái ngang ngoái dọc tìm lũ cùng lớp. Nghe có tiếng con Thảo gọi í ới:
- Hưng ơi! Hưng! Lớp mình này!
Chạy ra chỗ có tiếng gọi, điểm mặt lại thấy cả lũ đã đến gần hết. Nhưng còn hai ông tướng Hoàng với Minh thì không thấy đâu cả, lại cả bốn thằng khuôn vác của lớp nữa chứ. Một lúc sau, thằng Hoàng với thằng Minh đến, vác hai bó to tướng. Tôi hỏi:
- Cái gì đấy?
Thằng Minh thở hồng hộc, đáp:
- Xà beng, xẻng, búa tạ, cưa gỗ. Còn tre với luồng thì chưa thấy đâu cả, hai thằng Tùng với Sơn đang vác đến hay sao ý!
Đưa cho nó chai Sting, nó tu phát hết nửa chai xong đưa cho thằng Hoàng. Thằng Hoàng nhìn quanh, hỏi con Thy:
- Ông xã nhà mày đến chưa?
Con Thy đỏ mặt, quát :
- Mày nói gì cơ?
Cả lũ đứng đó cười ầm lên, con Thy xấu hổ, bắt đứng xếp hàng điểm danh sạch. Đang điểm danh thì thằng Hoàng chỉ tay về phía sảnh, hô:
- Nhà vua đến rồi kìa!
Bọn tôi lố nhố đứng nhìn ra ngoài, thấp thoáng cái bóng cao gầy của thằng Sơn đang vác bó luồng to tướng, đi sau hình như là thằng Tùng. Còn thằng Quang thì đi bên cạnh, vác bó tre. Con Thy vừa thấy ý trung nhân đến thì bỏ luôn vị trí chỉ huy chạy lại hỏi han thằng Sơn, lấy khăn thấm mồ hôi:
- Sơn ơi, mệt lắm không? Uống nước nhé! Ra kia ngồi nghỉ tý đi!
Tôi với thằng Minh chạy lại, tôi đóng làm thằng Sơn, thằng Minh thì khom người xuống cho thấp, nói giọng eo éo, diễn lại cảnh vừa nãy. Thằng Quang ra đến chỗ lớp, vứt bó tre xuống đánh rầm, thở hổn hển:
- Còn chuyến nữa! Cái bạt với dây kim tuyến, giấy, màu vẽ, bút lông các thứ còn gửi ở phòng bảo vệ.
Con hạt mít nghe thấy thế thì nhìn tôi với thằng Minh cười gian xảo, chỉ tay về hướng phòng bảo vệ:
- Minh, Hưng! Ra làm nhiệm vụ nhanh!
Tôi với nó đành ngậm ngùi chạy đi lấy đồ còn thiếu. Đúng là cái mồm làm khổ cái thân, đáng nhẽ cứ im đi không chọc ngoáy đôi trẻ thì có phải giờ nhẹ nhàng rồi không. Hai thằng ì ạch vác tấm bạt, vai đeo lủng lẳng dây kim tuyến xanh đỏ, tay xách thùng sơn. Va quyệt vào mấy người, xin lỗi mãi mới đi tiếp được, mất gần 15 để đi từ phòng bảo vệ ra chỗ xếp hàng.
Hôm nay hóa ra có mỗi khối 10 đi tham quan, các khối khác sẽ đi lần lượt. Càng tốt, đỡ phải tranh giành chỗ lập trại. Thầy Hiệu trưởng thông báo nội quy, hướng dẫn viên nhận lớp xong xuôi, tất cả ra xe ngoài cổng. Giờ lại phải bê ngược đống đồ kia ra xe, xong rồi biết để đâu? Xe bus cất vừa bó đồ dùng là hết, còn đống tre dài ngoằngkia thì… Thật đúng là thân làm tội đời quá. Ra xe, năn nỉ mãi bác tài mới cho cất tấm bạt và bó tre, luồng kia lên nóc xe. Lên xe yên vị, điểm danh đủ sĩ số, xe bắt đầu lăn bánh về hướng Kim Sơn.
Đường dài hơn 130km, xe lắc lư, xóc lên xóc xuống, lắm đứa không chịu được nôn ọe suốt đường đi, may mà tôi đi quen đường dài nên không làm sao, chỉ khổ bọn con gái, mặt xanh nhợt, ủ rũ ngồi dựa vào nhau. Con An ngồi cạnh tôi cũng chẳng khá hơn, hai mắt nhắm nghiền mệt mỏi, nó yếu ớt nói:
- Hưng ơi! Tao mệt lắm!
Tôi ngượng ngùng, cầm lấy tay nó, vỗ về:
- Mệt thì ngủ đi, tựa đầu vào vai tao mà ngủ này!
Con An thấy tôi tự nhiên nắm tay nó thì định rút ra, xong chẳng hiểu nghĩ sao lại để yên cho tôi nắm, ngoan ngoãn dựa đầu vào vai tôi ngủ. Tôi ngả đầu ra ghế, quay sang nhìn trộm nó ngủ. Lúc ngủ nhìn nó đáng yêu quá, khuôn mặt mịn màng, trắng ngần, hàng mi cong vút lim dim nhắm lại, đôi môi hồng hào khẽ mím lại, hơi chu lên như giận dỗi, cái mũi be bé phập phồng hít thở. Tôi khẽ chạm nhẹ ngón tay lên mũi nó, lại cái phản ứng chun mũi lại hắt xì, trông ngộ thật. Hồi lâu, ngồi mãi người tôi cũng mỏi, buồn ngủ, chẳng biết tôi ngủ mất lúc nào, chỉ nhớ má tôi áp lên mái tóc nó, ngửi thấy thoang thoảng mùi hương xao xuyến quen thuộc, rồi tôi từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nghe láo xáo có tiếng chỉ trỏ, hò reo, tôi mở mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa kính. Thì ra xe đã đến nơi, nóc nhà thờ đã hiện ra phía xa xa trước mắt. Quay sang nhìn con An, nó đã dậy từ bao giờ, to tròn mắt, nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi. Ánh mắt hai đứa chạm nhau, nó đỏ mặt, bối rồi nhìn ra chỗ khác. Chợt nhận ra tay mình âm ấm, tôi nhìn xuống thấy nó vẫn để tay nằm yên trong lòng bàn tay tôi. Cả hai đều im lặng không nói gì.
Xe chầm chậm quanh co qua mấy khúc đường mới vào đến nơi. Chỗ này trước tôi cũng đã từng vào chơi, kiến trúc độc nhất vô nhị là nhà thờ nhưng lại có mái kiểu đình chùa Việt Nam, mang đậm nét Á Đông. Khu nhà thờ rộng vô cùng, bọn cùng lớp cứ vừa đi vừa chụp ảnh, ngước cả cổ xem những hình chạm khắc, tranh trên tường. Lúc đi qua hang đá, chúng nó thi nhau đứng chụp ảnh, chẳng biết có cấm chụp ảnh không mà khi có nhân viên đến yêu cầu ngừng lại, bọn nó vẫn ngang nhiên tạo dáng, cười toe toét, mãi đến khi còi toét toét xua đi thì mới rồng rắn kéo nhau đi chỗ khác. Nhìn quanh quất, thấy ngay thằng Minh với thằng Tùng đang đùa nghịch cạnh hồ có tượng đài chùa, tý nữa thì lớp mất cán sự Toán vì chết đuối, may mà tôi với thằng Sơn lao ra túm lại kịp, không thằng giặc giời kia nó lộn cổ xuống hồ luôn rồi. Ngó ngang liếc dọc tìm con An, tôi phát hiện ra ngay cái chỏm tóc củ hành lấp ló trong đám con gái, nó đang vừa đi vừa ăn khoai tây chiên thì phải, trông từ đằng sau thấy hai cái tai nhúc nhích là biết nó đang nhai rồi. Tôi chạy vọt lên, thò tay vào nhón một miếng khoai của nó, bỏ vào mồm nhai rau ráu. Con An lè lưỡi, chạy tít ra xa, lấy liền ba bốn miếng ăn ngay trước mặt tôi, nghênh nghênh ra vẻ thách thức. Sao nhìn nó lẫm chẫm như đứa trẻ con mà chạy nhanh thế không biết, thoáng cái đã thấy tít đằng xa rồi.
Đi suốt nửa buổi sáng, càng đi tôi càng chán vi đã đi mấy lần rồi, may sao có tiếng loa gọi của thầy Hiệu trưởng, tất cả trở về bãi tập trung, lên xe đến khu cắm trại. Nghe đến đó là cánh con trai tụi tôi đã nóng máu lắm rồi, hăm hăm hở hở chực làm cái trại thật hoành tráng, che lấp đi các trại khác luôn. Đi ngược đường gần 20km mới đến nơi. Hướng dẫn viên phổ biến, nói sơ qua về khu cắm trại rồi chỉ về hướng một dãy đồi liên tiếp nhau, nói cắm trại tại đó. Vừa nghe cau giải tán là lũ con trai 9 lớp kéo ào ào về hướng ngọn đồi, giành giật đất dựng trại. Khung cảnh lúc đó trông chẳng khác nào công thành chiến, kẻ vác tre nứa, người ôm bạt, cầm xà beng, búa tạ kéo ào ào lên đồi. Khu này tôi chưa vào lần nào nên không thuộc địa hình, đành trèo tót lên cây, cầm ống nhòm du lịch quan sát bốn phương tám hướng. Xác định ở phía góc Nam đỉnh đồi có khoảng đất rộng rãi bằng phằng, lại ở trên cao, tôi chỉ tay về hướng đó, ra hiệu cho bọn thằng Hoàng biết đường đi. Các lớp khác ngại leo cao nên chỉ dựng trại ở dưới chân đồi, hoặc trên mấy đỉnh đồi thấp, ít cây, kiểu này đêm về, hơi lạnh nó bốc lên thì bọn dưới thấp chết nhá, còn cả bọn dựng ở chỗ ít cây nữa, đất cứng cây không mọc được thì chúng mày cắm cọc vào mồm nhau à? Cười thầm trong bụng, tôi tụt xuống cây,nhập vào đoàn quân trường chinh ra phía ngọn đồi kia. Chỗ tôi chọn tách biệt hẳn với các lớp khác, lại xa hơn nên lũ con gái kêu trời kêu đất, bọn con trai cũng than mệt, nhất là hai thằng khiêng thùng lạnh giữ thịt cá, rau củ. Thằng Hoàng nhìn tôi đầy tin tưởng, lẳng lặng không kêu than gì, vác xà beng đi về hướng ngọn đồi. Leo lên đến đỉnh, tôi cầm xà beng, dồn sức chọc thử xuống đất xem sao, thấy chỗ thì đất xốp khó vững, chỗ thì đất khô khó đào. Chọc đến nhát thứ hai mươi, tôi mới khoanh vùng được một chỗ đất gọi là được, để chôn cột trụ của lán vào đó. Giờ chỉ còn chờ vũ khí bí mật đến thôi.
Vũ khí bí mật ở đây chính là siêu nhân Dũng cốt đột và Việt phù thủy. Lúc nãy trước khi rời khu tham quan, tôi đã nháy di động gọi thằng Việt rồi, không biết nó thông báo cho thằng Dũng chưa, tầm này trường nó tan học rồi, đi đến khu này mất khoảng mười lăm phút, đáng ra giờ này nó phải đến rồi chứ nhỉ. Trong lúc chờ, tôi bảo bọn thằng Sơn dỡ tre với nứa ra, đo đạc tính xem chặt thế nào