Chap 43:
Mấy tuần sau, hội thằng Vĩ không đả động gì đến tôi nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ:
- Vậy là xong! Không có quấy phá, không chặn đường đánh nữa. Giờ mình yên tâm mà tận hưởng nốt mấy ngày sát nghỉ hè rồi.
Ván cờ quyết định với Vĩ, mãi tới 4 năm sau mới diễn ra. Tới giờ tôi vẫn còn hối hận vì ngày đó đã chơi đòn quá nhẫn tâm, không sớm thì muộn quả báo cũng sẽ đến tìm tôi. Nhưng bất kể dù còn sống được bao ngày, tôi vẫn sẽ sống hết mình, sống sao cho không uổng những năm tháng trên cõi đời này.
*
* *
Trước hôm bế giảng, tôi đang ngồi chơi bài với hội thằng Quang trong lớp thì bỗng nhiên có mảnh giấy ở đâu ném vào từ cửa sổ. Con Yến nhặt lên, thấy ngoài có ghi: “L.T Hưng”, thấy vậy nó liền đưa cho tôi. Tôi mở tờ giấy ra, bên trong có dòng chữ: Xin lỗi! Ở lại tốt nhé. Dưới kí tên Vĩ. Thì ra Vĩ đã lên tiếng xin lỗi trước với tôi, tránh gây ra những chuyện xích mích không đáng có. Cuộc đời vốn chẳng thể lường trước được, bao nhiêu toan tính, vụ lợi ta ngầm sắp đặt sẵn cho đối thủ, ta làm mọi thứ phức tạp hóa, quan tâm đến những chuyện không đâu. Rốt cục, mọi thứ lại có thể hóa giải bằng một lời xin lỗi. Có những thứ tưởng như phức tạp kì thực lại đơn giản vô cùng, có lẽ bởi người ta nghĩ nó phức tạp thì nó sẽ phức tạp vậy.
Dạo này, trời vào hè nóng như đổ lửa. Đứng từ trên lớp nhìn xuống sân trường chói một góc màu nắng, khắp sân lác đác vài đứa đuổi nhau đùa nghịch, còn lại tất cả đều trốn vào trong lớp, tránh đi cái hơi lửa của trời. Nhìn lên cao, bầu trời xanh ngắt một màu, không gợn mây, không một cơn gió, từng nhành phượng hồng in lên nền trời chói chang, màu phượng đỏ rực như nhắc ai đang qua vô tư tuổi học trò, rồi cứ vô tâm quên mất ai khác vẫn lặng thầm dõi theo mình. Buổi trưa, lúc đi học về, con An ngồi sau lưng tôi, giơ balo lên che đầu, loay hoay cố đội cái mũ bé tý của nó cho tôi. Tôi bảo:
- Ngồi yên cái nào! Có vừa đâu mà cứ cố trùm vào làm gì!
- Nhưng mà nắng! Mày đi đầu trần là ốm đấy!
- Ốm thế quái nào được! Ngồi yên vào, tao tăng tốc đấy!
- Ơ…ấy ấy…để tao ngồi lại đã!
Nó hét toáng lên, nhích nhích người ngồi gọn vào, tay ôm nhẹ lấy cạnh sườn tôi. Tôi cứ phóng đi vù vù, cố đi cho nhanh qua chỗ nắng, con An sợ đen lắm, dãi nắng với tôi thế này mà làm nó đen đi chắc nó ủ dột hàng tuần mất. Ngồi sau lưng tôi, nó lại hát líu lo cái gì đấy. Về đến nhà rồi còn há, dạo này tự dưng lại hát lắm thế, í a suốt ngày. Nhìn nó lon ton chạy vào nhà, tự nhiên tôi lại cười mà chẳng hiểu tại sao.
Buổi chiều, trời hơi dịu dịu đi tý, có vài áng mây nặng trịch đang kéo dần về. Kiểu này chắc đêm nay hoặc sáng mai sẽ mưa, cơn mưa đầu tiên của mùa hè. Ngồi nhà mãi, tôi thấy chán chán, bèn sang nhà con An rủ nó đi chơi. Nó hí hửng:
- Hì hì! Ăn cái gì thế? Có ngon không?
- Ăn, ăn, ăn! Suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn. Đi câu cá với tao.
Nó vỗ tay reo ầm lên, kêu:
- Đi câu cá à? Ở đâu thế?
- Cứ đi theo tao rồi khắc biết!
- Ừ ! Ừ! Chờ tao tý!
Nói đoạn, nó chạy biến vào trong nhà, để tôi lơ ngơ đứng đó. Lúc sau nó chạy xuống, mặc bộ áo câu cá nhiều túi, đội mũ phớt đính mồi giả, vác hai cái cần câu dài lêu nghêu. Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn nó, nó chớp chớp mặt, xoay vòng vỏng hỏi:
- Có đẹp không! Quần áo đi câu cá của tao đấy!
Vốn biết nó có lắm loại quần áo trong tủ, nhưng đến mức có cả bộ câu cá thế này thì đáng ngạc nhiên thật. Đúng là cầu kì mà, đi câu cũng bày vẽ lắm chuyện. Chẳng bù ình, chỉ cần cây tre, sợi cước, lưỡi câu với mấy con giun, buộc thêm mẩu gỗ nữa là đi câu rồi. Nhìn con An lầm chẫm như đứa trẻ con, lại vác cái cần câu dài ngoằng nhìn ngố không tả nổi. Nó ì ạch leo lên xe, cười khúc khích bảo:
- Nhìn kĩ đi! Đẹp chưa này! Xinh nhé, đáng yêu nhé!
Tôi bụm miệng cười, đạp xe tiếp, lát sau mới hỏi:
- Mày thó đâu hai cái cần câu thế?
- Thó gì mà thó! Một cái của bố tao, một cái của lão Bủn đấy!
- Thế túm lại là mày đi câu bao giờ chưa?
- Ơ…hơ hơ! Chưa!
- Thế mà cũng áo quần, mũ nón đầy đủ
- Nhưng mà nó đẹp, mày nhìn xem, cái áo với cái mũ nó rất hợp với tao còn gì!
- Đúng là….!
- Là cái gì…mày nói tiếp xem nào! Con lợn Hưng, ti toe! Tao mà học câu xong á! Tao câu giỏi hơn mày luôn.
- Ghê nhỉ? Rồi xem, đồ…đồ!
- Đồ gì?
- Đồ con gái!
- Thế mày nghĩ tao là con gì?
- Con quỷ thì có!
Nó hét lên, thọc cán cần câu vào lưng tôi túi bụi:
- Á á á á! Ý mày là tao xấu như quỷ chứ gì? Thằng chập mạch này!
Suốt từ đó cho tới lúc ra ao, nó đánh tôi không biết mỏi. Nhìn thấy cái ao , nó hỏi:
- Chỗ này có biển đề câu cá đâu! Ai cho câu mà câu!
Tôi cười, đáp:
- Chỗ đất này của nhà cậu tao. Nhưng đang để đó chuẩn bị năm sau xây khu nhà cho thuê. Có cái hồ này, cậu tao thả cá vào để thỉnh thoảng chán chán thì ra câu cho vui.
- Thế lấp luôn cái ao à?
- Ừ! Lấp sạch, không lấy chỗ đâu mà xây
Nó tiu nghỉu:
- Tiếc nhỉ? Thế hết chỗ để tao với mày câu cá à?
Tôi cười, bảo:
- Khối chỗ chơi! Rồi tao dẫn mày đi chơi chán thì thôi!
Tôi đẩy cổng dắt xe vào, dựng tạm cạnh dãy bạch