Ngồi cả buổi chiều, tôi chẳng câu được con cá nào. Con An thì câu lên toàn rô phi với mấy con cá con bé tẹo. Thế mà nó vui đáo để, hễ cứ câu được con nào xong lại giật giật áo tôi, léo nhéo:
- Ê Hưng! Thả nó đi này!
Tôi uể oải ngồi dậy, vươn tay ra gỡ con cá quẳng về ao. Nằm dài ra cái thuyền, tôi lấy mũ phớt của nó ra đậy lên mặt, lim dim ngủ. Đúng là đồ con gái có khác, thơm phức, lúc nào cũng sạch sẽ, trắng tinh. Chẳng bù cho đồ của tôi, toàn dồn đống lại rồi cuối tuần mới cho vào máy giặt. Có hôm, mặc nhầm phải cái áo cũ mà không hay, bọn con trai xung quanh cũng chẳng nói gì, chắc tại chúng nó ở bẩn quen rồi nên như mình đối với chúng nó thì là “sạch quá mức”. Tôi chỉ nằm như vậy, những cũng không ngủ hẳn. Bỗng, cảm giác có hơi thở nhẹ phả vào bên cạnh mình, tôi vội bỏ cái mũ ra, ngó quanh. Con An ngồi xoay lưng lại, nghiêng nghiêng đầu đung đưa cái cần câu. Tôi kéo vai nó hỏi:
- Lúc nãy có cái gì rơi vào mặt tao đấy?
- Làm…làm gì có! Mày…mày bị hoang tưởng à?
- Ờ! Thế thôi, trẫm ngủ tiếp đây, con dở hơi ngồi câu tiếp nhá!
- Xì! Tý nữa tao câu con cá thật to ày xem!
Tôi lại úp cái mũ lên mặt, nằm như cũ. Chừng 10 phút sau, tôi rình lúc không còn tiếng phao đập nước do vung vẩy nữa, tôi mới khẽ vòng tay từ sau gáy, móc kéo cái mũ xuống. Bắt gặp ngay con An đang chống cằm, mắt tròn xoe nhìn tôi, tôi cũng chăm chăm nhìn lại nó. Tôi đưa tay ra, búng nhẹ vào mũi nó. Nó giật mình, lù người lại, mặt đỏ ửng lên không câu nào, ngồi quay lưng lại với tôi, nhìn hai tai nó đỏ hết cả, đến là tội. Tôi vội gỡ rối bằng cách nghịch nghịch đuôi tóc nó. Con An nói:
- Hưng ơi! Đi về đi! Chán quá!
- Thế không câu cá à? Tưởng định câu con cá to cơ mà! Sợ rồi chứ gì!
- Thèm vào! Đi về đi!
- Không ày về đấy!
- Ứ ừ không biết đâu! Cho tao về!
- Bơi vào bờ đi, nước sâu có 8m thôi!
- Tao…tao không bơi được!
- Thế thì ở đây chơi với tao!
- Mày không cho thuyền vào là tao khóc đấy!
- Thử xem nào! Mít ướt!
Nó mếu mếu, chuẩn bị khóc. Tôi vội vàng xua xua tay, cầm mái chèo lên:
- Ơ kìa! Đừng có khóc, về thì về. Làm gì mà nóng thế!
- Nhanh!
Nó hối tôi chèo vào bờ, mặt xụ ra, lại cái mặt phúng phính, nhìn má nó chỉ muốn bẹo cho cái rõ đau. Lúc đèo nó về, tôi định nói gì đó, nhưng không hiểu sao cứ nghẹn ứ trong cổ họng. Chỉ một câu, một câu thôi mà chưa bao giờ tôi nói nổi.
Hôm sau, tôi đến trường từ lúc 6h để chuẩn bị khai giảng. Trường tôi vốn có cái lệ là mỗi khi có lễ lạt gì, hễ cứ con trai thì lớp mấy cũng phải đến trước để xếp ghế, dựng sân khấu ,… còn con gái thì cần thời gian để ở nhà chuẩn bị áo dài, trang điểm,… Lúc tôi tới, bọn thằng Minh, Quang, đã tới hết cả, điểm mặt lại thấy thiếu mỗi ông lỏi Hoàng. Tôi hỏi:
- Thằng Hoàng đâu?
- Chắc ở nhà chuẩn bị áo dài rồi.
- Thôi kệ! Bọn mình cứ làm đi, chắc lát nó đến. Có mỗi tý việc, ba thằng làm là đủ rồi, đông qua vướng cả tay chân.
Thằng Minh gật gù:
- Ừ ! Mày với tao ra bê ghế! Thằng Quang đi lấy biển lớp đi! À mà này, chọn chỗ nào có tán cây mà nhìn lên sân khấu không bị chắn nhé!
Thằng Quang vừa đi vừa gọi với lại;
- Ừ! Biết rồi!
Loay hoay chừng 10 phút, ba thằng cũng xếp xong ghế, chọn luôn chỗ góc gần chính giữ sân khấu, tý nữa có nắng lên cũng có tán cây với dãy nhà che đi gần hết rồi. Xếp xong thì bọn con gái cũng lục tục kéo vào. Mấy thằng tự thưởng ình bằng cách ngồi xuống ghế và vận dụng Byakugan hết cỡ. Lũ vịt bầu ấy lạch bạch đi vào hàng ghế lớp, nhón chân đi thật duyên dáng nhẹ nhàng, nhìn thế này chẳng ai nhận ra lũ bát nháo, chạy nhảy huỳnh huỵch mọi khi nữa. Mắt đang nhìn ra cổng trường, tôi bỗng đứng hình, ngẩn ngơ hồi lâu. Con An nhẹ nhàng bước vào trong tà áo dài trắng tinh khôi. Cái vẻ trẻ con, tinh nghịch giờ ẩn trong cái nét duyên dáng, yểu điệu,…rất con gái. Nó ngồi xuống cạnh tôi, vén tóc hỏi:
- Bộ mới nhé! Đẹp không?
- …..
- Ơ! Này…mày làm sao thế?
- …
- Hưng! Thằng biến thái, sao mày săm soi tao ghê thế hả
Tôi giật mình tỉnh lại, đáp:
- Ờ! Ừm! Đẹp!
Nó bĩu mối, khoanh tay lại dò xét:
- Chỉ có thế thôi à?
- Thế mày còn muốn gì nữa?
- Đồ con lợn! Ngố…ngố không để đâu cho hết!
Tôi ngẩn tò te, không hiểu nó nói gì. Hỏi thì nó ngúng nguẩy không thèm đáp, mắt dõi lên sấn khấu chờ văn nghệ. Tôi chỉ đành ấm ức mà không làm gì được. Tư nhiên, tôi lại liếc sang con An. Hôm nay, nó để tóc xõa, cài cái bờm nơ trên đầu, trông cứ ngộ ngộ kiểu gì. Ngồi mãi thấy chán, tôi đưa tay ra lắc lắc cái nơ trên đầu nó. Nó thét lên, tét vào tay tôi rồi lấy hai tay ôm đầu, nói:
- Tao hít- le mày từ giờ đến hết buổi.
Tôi cười cười, hỏi:
- Ơ giận thật à!
- …
- Này! Búp Bông ơi!
Gọi mãi nó không thèm nghe.Bịt tai xong nhắm tịt mắt lại, hát la la la để át tiếng tôi đi. Tôi cau có không gọi nữa, ngứa tay đấm cho thằng Quang một phát. Quang ngơ quay sang sừng sổ:
- Ô! Con chó hôm nay gan to bằng trời! Dám đánh tao à?
Tôi cười cầu tài, vỗ lưng nó an ủi:
- Thôi đi ku! Cho bố giải tỏa phát! Anh em tiếc gì nhau phát đấm!
Nó làu bàu, quay lên:
- Nể mày đang bị gái giận nên đầu đất óc cứt! Không là anh vả cho rơi răng!
Tôi cười hề hề:
- Tốt quá nhỉ? Cho tao đấm thêm cái nữa!
- Láo nào! Mày muốn tức nước vỡ bờ à?
Thằng Hoàng đã đến từ bao giờ, đá phát vào mông tôi, chỉ tay lên sân khấu:
- Tổ sư hai thằng ngu! Thầy Hiệu trưởng phát biểu với trao phần thưởng song rồi đấy. Chuẩn bị nhạc nhẽo kìa!
Thằng Minh nhồm nhoàm nhai bánh mì, đáp:
- Ực!...Ngon…! Kìa kìa, hôm nay bọn D1 với lớp mình lên đầu tiên đấy. Kìa Hoàng, có em Yến của mày kìa!
Thằng Quang ngơ phát biểu ngay câu:
- Tao thấy rồi! Cái váy ngắn vãi. Chân dài như người mẫu!
Tôi vội vàng bấm nó cho im mồm lại. Nó quay ra sau thì mặt tái mét khi thấy thằng Hoàng mặt hằm hằm, bẻ tay rào rạo, vội quay sang cầu cứu tôi:
- Hưng ơi! Cứu tao….quả này nghỉ hè trong viện mất!
- Thằng đần độn này! Cái mồm mày cứ quang quác quang quác thế, bạ cái gì cũng phọt ra. Giờ thì trời cứu mày con ạ!
Đồng chí Quang ngơ đành thiểu não vò đầu bứt tai, làm ra vẻ ăn năn hối lối lắm. Lúc sau, bọn lớp tôi với D1 lên sân khấu, trình diễn nhảy hiện đại. Cả trường sôi động hẳn lên, hò hét ầm ĩ. Nhưng khốn nỗi là Quang ngơ lại cuồng nhiệt quá, đứng dậy cầm mũ vung tít mù, hét:
- Sexy! Sexy! Ô ô ô! Nổi lửa lên em! I love you, Yến!
Cả đám chúng tôi im bặt, nhìn sang thằng Quang bằng ánh mắt thương hại. Tội nghiệp, lúc nó nhận ra mình vừa thốt ra câu gì thì cũng là lúc ăn liên hoàn xoáy của thằng Hoàng vào đầu. Xử lý thằng Quang ngơ xong, thằng Hoàng quay sang nhìn bọn tôi, cười hề hề:
- Chúng mày có thấy gì chưa ?
Tôi với lũ thằng Minh đều đồng loạt gật gật, hô:
- Thánh thượng vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế! Đồ cúng không được ăn, đồ cúng không được ăn!
- Biết thế là tốt. Tý trẫm ỗi đứa 1000 ra mua kẹo!
Sau khi cả hội bị răn đe, thằng Hoàng với về chỗ, kéo ghế ngồi thưởng thức màn nhảy của “ người ta”. Tiếp theo là diễn kịch, rồi biểu diễn võ thuật. Bọn này biểu diễn nhìn thì đẹp mắt thật, nhưng chẳng thấy tý lực gì cả, đến ngã giả vờ còn lồ lộ ra. Ở dưới, tôi quay sang xì xầm với con An:
- Cỡ bọn này mày nghĩ chúng nó có ăn nổi tao với mày không?
Con An cười bảo:
- Không nổi đâu. Mà chúng nó biểu diễn loại nào đấy? Tao chưa thấy qua bao giờ.
- Bố ai biết được. Nhưng nhìn vô lý thế mà trường mình cũng gào thét gớm nhỉ?
Lúc sau, màn biểu diễn cũng kết thúc. Một thằng bên đó đứng ra, cầm mic nói:
- Vâng thưa các bạn! Các bạn vừa được chiêm ngưỡng những chiêu thức ảo diệu nhất của Thanh Sư phái. Các bạn có thấy thế nào ạ?
Trường tôi đồng thanh:
- Tuyệt vời!
Tôi tự dưng lại buột miệng gào lên:
- Chẳng ra cái quái gì cả !
Quá đen cho tôi là lúc tôi vừa nói thì cả trường bắt đầu trật tự lại, thành ra nổi rõ giọng tôi ở dưới. Trên sân khấu, mấy thằng mặt đỏ gay, quay sang nhau nói cái gì đó. Thằng cầm míc thì bảo:
- Dạ vâng! Có một khán giả vẫn chưa hài lòng về màn biểu diễn của chúng tôi. Liệu bạn có dám lên đây để kiểm chứng?
Nghe nó nói mà ngứa ngáy cả tay chân, như khích mình: “Thằng hèn, giỏi lên đây bố xem nào!”. Cơ mà lỗi cũng tại tôi, tự dưng xỏ xiên bọn nó làm gì. Thôi thì mình nhịn vậy, không lên đấy lại mang tiếng ra. Tôi cười, xua tay rồi ngồi xuống. Nó nói:
- Không sao cả! Bạn là con trai ban D nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Nào, có ai muốn lên kiểm chứng lại không ạ! Chúng tôi sẵn lòng!
Thấy vậy, tôi sôi cả tiết lên, cánh con trai ban D trường tôi thì lên tiếng bất bình, xì xào như ong vỡ tổ. Tôi đứng phắt dậy, nói to:
- Mình muốn lên xem thử có được không vậy bạn?
Nó tủm