Tất gia đón dâu, hoàng thành sôi trào.
Tất Quyền Ngọc được long sủng, tuy rằng sớm không phải là chuyện mới mẻ gì, nhưng hôn sự lần này, Hoàng thượng liền hạ thánh chỉ, ban thương cho Tất Quyền Ngọc một tòa trạch phụ cận hoành cung để lập môn hộ, lại sắp mở ra thêm một giai thoại.
Đế quốc có quy định việc kế thừa tước vị đều là trưởng tử, Tất Quyền Ngọc là con thứ ba của Tất Trạch Việt lại vì là thứ xuất nên không thể kế thừa tước vị Võ Bình hầu của phụ thân, Hoàng thượng làm như vậy, làm cho văn thần võ tướng khắp hoàng thành không ngừng phỏng đoán, có phải hay không qua vài năm nữa, Hoàng thượng liền phong hầu cho Tất Quyền Ngọc.
Thánh thượng nói, Tất gia từng theo hoàng đế khai quốc đánh đông dẹp bắc, bình định thiên hạ, lớn nhỏ hơn trăm trận, thân phụ đao kiếm binh qua thương tổn vô số, sau khi khai quốc trung thành và tận tâm chỉnh chu lại quân đội, phụ tá ấu quân, là manh tướng trong quân, phụ mẫu triều đình. Con cháu Tất gia đại đại hào kiệt, an bang hộ quốc, lập công lao hạng mã.
Cho đến thời Tất Quyền Ngọc tướng quân, từ nhỏ đã thành thục binh pháp, cần tập đao kiếm, vâng theo tổ chế, dấn thân vào quân đội, đối với đế quốc trung thành và tận tâm, mười bảy tuổi dùng một thanh trường thương trở thành đại tướng quân, mười chín tuổi bày binh bố trận, đào tạo ra được hùng binh Tứ Phương quân đoàn, cái gọi là anh hùng thiếu niên, gian khổ trong quân mẫu...
Lời khen ngợi này quả thật là hoa lệ đến cực điểm, lúc ấy trong triều đình, chúng quan văn võ nghe được đỉnh đầu đều cháy mồ hôi, chờ ra khỏi nghị sự điện liền đến Tất gia chúc mừng.
Đương nhiên không tới nửa ngày, lời nói của Hoàng thượng liền truyền khắp hào môn trong kinh thành, cho nên không đến mấy ngày, ngay cả quan viên địa phương cũng nghe được tin tức đó.
Thà mặc kệ chuyện gần vua như gần cọp có hay không, mặc kệ Tất Quyền Ngọc này cả đời có nhận phú quý vinh sủng hay không, vẫn sẽ có một ngày mặt trời lặn tây sơn, nhưng ít nhất là thấy trước mắt, mỗi người đều nói hắn là hồng quyền thần...
Cho nên, quan to quý nhân ở kinh sư sớm đã dâng lễ hỏi, dâng lên các loại kỳ trân, kể hết đưa đến, phần lớn quan viên đều lấy ra của cải tốt nhất để dâng vào kinh.
Trong lúc nhất thời, kinh sư dịch quán khách sạn tửu lâu, đồng loạt xuất hiện các quan viên ở khắp nơi, hướng tới Tất phủ bái tế.
Võ bình hầu thật sự không ngờ tam nhi tử của hắn lại vó sức ảnh hưởng đến bậc này, vội vàng kêu quản gia phòng thu chi tính tất cả chờ đem qua hậu phủ, mỗi ngày đều đăng ký lễ hỏi, thu nạp sửa sang lại, đã muốn mang người ngưỡng mã phiên.
Thứ năm mặt trười cao ngọ, từ cửa thành đi tới Tất phủ đều chật ních người - ngày hôm trước có tin báo lại đây, đội ngũ đón dâu của Tất tướng quân, năm ngày trước còn ở thành thị cách kinh thành không xa, sáng hôm nay đã bắt đầu khởi hành, chừng nữa ngày nữa sẽ vào thành...
Cho nên làm Liên Khê còn bởi vì rời giường quá sớm, cho nên lúc này hai mí mắt còn đang đánh nhau, đột nhiên nghe được tiếng hoan hô, dọa nàng một cái, nhấc một gốc của bức màn trên xe ngựa lên, liếc mắt một cái, toàn bộ ngã tư của hoàng thành đều đông nghẹt người, tỉnh thoảng còn có vài binh lính giữ trật tự...
Liên Khê buông bức màn, tiếp tục ăn quỳ hoa tử, tay nghề của Tất phủ quả ngiên không sai, thực thúy rất thơm...
Sau đó Liên Khê có chút lo lắng cho người cưỡi ngựa đằng trước - Tình Nhi, cô gái này cũng có một chút võ công, mặt dù có chút phiết chân, nhưng tốt xấu gì cũng là nha đầu của Liên gia trang, cưỡi ngựa ba ngày như vậy không thể coi như là không có gì....
Bất quá Liên Khê quả thật rất bội phục Tình Nhi.
Bởi vì Liên Khê phát hiện, ngựa nơi này mặc dù có yên ngựa, nhưng không có bàn đạp...
Liên Khê nguyên bản cũng không quan tâm mình xuyên không đến thời đại nào, nên không có hỏi qua, chính là trên đường thành thân, thấy ngựa không có bàn đạp, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ nàng xuyên đến một thời đại rất cổ xưa? Vì thế, ban đêm lúc ở trọ mới vội vàng qua hỏi Tình Nhi.
Kết cục là bị thúc giục...
Đối với lịch sử nàng không hiểu biết nhiều lắm vì nàng là nhà văn a, làm nạng bị xuyên không một triều đại bị mất quyền lực... Liên Khê lăn lộn dầy đất, một phen nước mũi một phen lệ, vẫn không thể thay đổi số phận bị xuyên đến triều đại bị mất quyền lực.
Nơi này tên là Phượng Linh đế quốc, bắc dựa vào sông băng, nam có Viêm Sa quốc, tây có Hà Xuyên quốc, đông có Thanh Hà quốc, đông nam có Xích Châu quốc...
Về quan hệ giữa các nước, Phượng Linh cùng Hà Xuyên là giao hảo nhất, mậu dịch tới lui không bị ngăn cản, về quân sự cũng là đồng minh, Thanh Hà cùng Xích Châu tương đối nhỏ yếu, an phận ở một gốc, vì chống đỡ áp lực của Phượng Linh cùng Hà Xuyên, thông qua thông hôn làm tăng mạnh kết giao của hai nước, nay đã là gắn bó cho giao.
Thế cục của Ngũ đại đế quốc cũng tương đối ổn định, Viêm Sa quốc tuy rằng cường đại, nhưng Phượng Linh cùng Hà Xuyên là đồng minh, Thanh Hà cùng Xích Châu nhỏ yếu nhưng Phượng Linh lại ngại phía sau có Viêm Sa nên không dám hành động thiếu suy nghĩ...
Liên Khê vừa ăn hạt dưa, vừa nhớ lại những gì Tình Nhi nói về thế cục hiện nay, cư nhiên đạo lý rõ ràng.
Đương nhiên nói đến quân sự của các quốc gia đương nhiên phải nói đến mãnh tướng của các đế quốc, Phượng Linh Tất gia, Viêm Sa Dương gia, Hà Xuyên Thượng Quan gia, Thanh Hà Đan Lạc gia, Xích Châu Hồng Thành gia...
Liên Khê không muốn nghe về mấy chuyện quân sự, dù sai đối với nàng cũng không có chút quan hệ, Tình Nhi nói lực lượng quân sự của các nước chế hành cho nhau, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu đánh thì phải đánh cho tận gốc, nếu đánh không tận gốc cũng sẽ không nói đến chuyện của Tất gia, nếu mặc kệ chuyện Tất gia, thì chuyện nàng giả làm nương tử của Tất gia hắn sẽ không có chút quan hệ - đã biết bối tử không có nghĩa sẽ phải xuất ngoại(?)...
Vì thế lúc Tình Nhi giúp nàng rót một chén trà, chuẩn bị chậm rãi nói tiếp, Liên Khê liền phất phất tay nói: "Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút về đương kim Hoàng thượng đi... "
Liên Khê hỏi đến Hoàng thượng là vì hắn là người