Tặng cho chương này bạn @giangnamnguyet0609 cảm ơn bạn nha!!!(≧▽≦)
Nụ hôn kết thúc Liên Khê còn triền miên trên môi Liên Đồng một chút, sau đó còn áp má mình vào má Liên đồng, còn hôn hai cái mới chịu buông,
"Ngồi lại đi, bằng không, không có cách nào hảo hảo nói chuyện..." Liên Đông đỏ mặt, nũng nịu một tiếng.
Liên Khê nghe lời trở lại vị trí đối diện Liên Đồng, nha hoàn đưa cơm chiều cũng đã đến . Có ba người, bẩm một tiếng sau đó nối đuôi nhau mà vào, khay trên tay không nhỏ, từng cái được đặt trên bàn, tất cả đều là mỹ thực tinh xảo, còn có thêm hai bầu rượu.
Đợi dọn xong đồ ăn, nha hoàn giúp các vị phu nhân uống rượu, trong đó một nha hoàn thu thập khay lui ra ngoài, hai người khác nghiêm chỉnh đứng nhìn, tùy thời mà hầu hạ .
Liên Đồng nhẹ nhàng phất tay: "Các ngươi lui ra trước đi..."
Hai nha hoàn khom người: "Thỉnh hai vị phu nhân có gì cứ phân phó, nô tỳ đứng ngoài cửa đợi..."
Hai nha hoàn nói xong đang chuẩn bị lui ra, Liên khê lại đem hai người gọi lại: "Tình nhi cùng Hoan nhi đâu? Ách, chính là hai tiểu tỳ đi theo ta cùng đại phu nhân đến đây..."
"Hai vị tỷ tỷ đi đường mệt nhọc, thiếu gia đã phân phó đưa thức ăn qua, nay ước chừng đã ngủ... nay mai liền đến thỉnh an hai vị phu nhân" Một nha hoàn trong đó nói.
"Tốt lắm, đi ra ngoài đi..." Liên Khê ngẫm lại, hai người kia nhiều ngày đi kỵ mã quả thật đã mệt chết rồi.
Hai nha hoàn ra khỏi cửa, Liên Khê liền cảm thấy thoải mái gắp đồ ăn cho Liên Đồng, hai người ngồi đối diện ăn qua mấy lần, mùi rượu trong chén đã lan tỏa, cùng Liên Đồng cụng một cái, uống một ngụm, hảo tửu, còn có chút mùi của hoa quế hương.
Liên Khê uống hết rượu trong ly, cầm bầu rượu giúp Liên Đông rót rượu, sau đó cũng rót cho mình một ly: "Ta đây thật không hiểu được nhị nương, nàng muốn trả thù ta, đương nhiên sẽ biết Tất Quyền Ngọc là nữ nhân, nếu nàng biết, Minh Cơ tự nhiên cũng sẽ biết, như vậy bí mật của Tất Quyền Ngọc cũng không còn là bí mật nữa sao? Kia chẳng phải là phạm vào tội khi quân phạm thượng?"
Tay bưng rượu của Liên Đồng dừng lại một chút: "Minh Cơ chỉ là một thiếp thất của Tất gia mà thôi, nếu nàng nói, thì số người biết đến bí mật này cũng không ít. Nhưng họ là người của Tất phủ sẽ không dám nói ra, nếu không, Tất gia có khả năng sẽ..."
Liên Khe lại uống một ngụm rượi, cười nói: "Tất Quyền Ngọc ở trong quan trường hỗn loạn nhiều năm như vậy, kinh nghiệm so với chúng ta có lẽ còn phong phú hơn, huống chi việc này nếu nhiều người biết đến thì cao thấy trong Tất gia cũng sẽ bảo vệ nàng, dù sao đến bước này cũng không còn đường lui, việc này nàng ta mới là người cần lo lắng, không đến lượt chúng ta, uống rượu uống rượu..."
Hai người một phen ăn uống đến tối, hai bầu rượu uống cũng đã cạn. Kêu hai nha hoàn vào dọn dẹp, sau đó giúp hai vị phu nhân có vẻ say rửa mặt xong mới lui ra ngoài.
Liên Khê xoay người nhìn Liên Đồng, bởi vì say rượu nên trong mắt có chút sương mù.
Liên Đông nhìn Liên Khê, cảm giác có chút không đúng, chớp chớp mắt nhìn.
Liên Khe thân thủ xoa mặt Liên đồng, bởi vì say rượu có nóng lên: "May nước hoa nhan kim bước diêu, phù dung trướng ấm độ đêm xuân.. Đồng nhi, ngươi xem, phù dung trướng uyên ương cẩm, phát như tơ, mâu nhãn tình, phi sắc hoạt, loạn lòng ta, nguyện quân tâm giống như lòng ta..."
Âm thanh Liên Khê nhỏ dần, say đến mơ hồ, ánh mắt thâm tình, trong mắt đều là hình dáng của Liên đông: "Đồng nhi... ngươi là tỷ tỷ của ta..."
"Ân..." Liên Đồng hưởng thụ Liên Khê vuốt ve mặt, ấm áp trong lòng bàn tay xuyên qua da vào tận tâm can ấm áp dần tràn ra.
"Ngươi là sư phụ của ta..." Liên Khê nhìn Liên Đồng thật sâu.
"Ân.." Lien Đồng nhìn Liên Khê, chờ câu tiếp theo của nàng ấy.
"Từ xưa, tỷ muội tình như thủ túc, ngươi ta đã định cả đời làm bạn. Chính là tình tỷ muội, ta không nghĩ đến..." Ánh mắt Liên Khê nhìn Liên Đồng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Liên Đồng nhìn Liên Khê, ánh mắt rất sâu, xuyên qua cả tầng hơi nước kia, bình thường đã chứa không nhiều biểu tình, tựa hồ có thể trực tiếp nhìn đến đáy lòng.
"Từ xưa đồ đệ lấy chữ tâm để tôn kính sư phụ, thiên đại thân sư, ở trên ngũ tôn, không thể làm trái... chính là tình sư đồ...ta không nghĩ đến..." Liên Khê nhìn liên Đồng, bàn tay ở trên mặt Liên Đồng nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ta nghĩ sẽ bồi bên ngươi cả đời... không phải vì tình cảm tỷ muội cũng không phải vi tình cảm sư đồ... mà là tình cảm phu thê, cùng trải qua sinh tử hoạn nạn, cùng vinh nhục vui buồn, ngày đó khi ta bái ngươi làm sư, có nói ba từ 'mãi không rời'... Đồng nhi ngươi có biết vì sao ta không gọi ngươi là tỷ tỷ cũng không gọi ngươi là sự phụ, ngươi biết vì cái gì mà ta gọi ngươi là Đông nhi... ta nghĩ sẽ ở bên ngươi, yêu ngươi bảo hộ ngươi cho ngươi cả đười khoái hoạt, cho dù phải chịu trời phạt vì tội loạn luân... dù phải nghịch thiên xuống điện ngục...thì ta cũng..."
Âm thanh của Liên Khê biến thành một tiếng nức nở ngắn ngủi, Liên Đồng đã kéo Kiên Khê đến dùng môi để chặn lại.
Tựa hồ nhiệt độ nổi lên đã lâu bỗng nhiên bộc phát, hết thảy lý trí hầu như bị thiêu đốt không còn cái gì cả, chỉ còn lại đối phương, muốn đem đối phương sáp nhập vào thân thể của mình, cốt nhục của mình từ nay về sau không chia lia...
Âm thanh thở dốc cùng kịch liệt hôn môi bỗng tràn ngập khắp không gian.
Trong khi Liên Khê đắm chìm trong cảm xúc thổ lộ thâm tình, thì Liên Đồng đã muốn xoay người lên trên, đem Liên Khê đặt ở dưới thân, một tay xuyên qua tốc nàng ôm đầu của nàng, một tay còn lại săn sóc nàng...
Mà lưỡi của nàng đã sớm đẩy răng của Liên Khê ra điên cuồng thâm nhập, điên cuồng đoạt lấy...
Lien Khê ở trong bão tố, an tâm nhắm mắt lại, đi theo sự kích tình của Liên Đông đến phiêu lãng...
Tựa hồ qua thật lâu, kịch liệt