Phượng Linh năm 810, đó là một năm được các nhà sử học chú ý nhiều nhất, bởi vì năm này đã xảy ra rất nhiều sự việc, vô luận là săn bắn hay bị săn bắn, âm mưu hay phản âm mưu, đều đánh vỡ hết thảy sự bình thản nhiều năm của hoàng tộc Phượng Linh. Một năm này, tiểu Hoàng đế ngoan hiền bắt đầu lộ ra dã tâm ngoạn chuyển thiên hạ, một năm này ngự tiền thị vệ Võ Sách nguyên bản không có tiếng tăm gì đem toàn bộ đại lục yên bình của Phượng Linh đánh vỡ, một năm này, Liên gia tỷ muội ngang trời xuất thế đi lên vũ đài lịch sử, một năm này, Tất Quyền Ngọc vĩ đại dẫn quân xuất chinh sau vô số năm nàng tự xưng là "không về lộ" sa trường. Cũng một năm này... Toàn bộ đại lục Phượng Linh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Những cái tên nhất định được tuyên khắc vào tấm bia to lớn của thời đại, những người những vật quay chung quanh nàng đều được xưng cho danh hiệu anh hùng. Mà tại Thiết Huyết niên kỷ này, vẫn như cũ là ái nhân thân mật nhất - Cẩm Hà của nàng dùng bút pháp ôn nhu nhất viết thư đến cho nàng....
------[Thời đại anh hùng Tất Quyền Ngọc]------
"Hoàng Thượng... " Võ Sách đứng bên cạnh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lúc này đang ngồi trên thư án, trước mặt là một đống tấu chương.
"Có chuyện gì, cứ việc nói đi!" Hoàng Thượng cũng không ngẩng đầu, tấu tục nhìn tấu chương.
"Vi thần có mật báo!" Võ khom người nói.
Hoàng thượng phất phất tay, đối với bọn thái giám cung nữ nói: "Đều lui xuống hết đi!"
Chờ mọi người đi hết, Hoàng Thượng mới ngừng bút trong tay: "Ngươi nói đi!"
"Hoàng thượng! Vi thần có được tin tức tin cậy, Tất Quyền Ngọc cùng Thái hậu nương nương... Cấu kết!" Võ Sách cắn răng một cái, trong lòng suy nghĩ, được rồi, sống hay chết, liền dùng một chiêu như vậy đi...
"Nói bậy!" Hoàng Thượng đập tay lên thư án, tấu chương trên án thượng đều nhảy lên, mà Hoàng Thượng lại đứng lên, một tay chỉ vào Võ Sách cả giận nói: "Ngươi cũng biết chửi bới Thái hậu, làm bại hoại danh dự của mẫu hậu, chính là tử tội!"
"Hoàng thượng tha mạng! Nhưng lời vi thần nói, đều là thật..." Võ Sách vội vàng quỳ xuống, dập đầu, nhưng cũng không thay đổi lời nói: "Vi thần nghe người trong Hiếu Thanh cung nói, Tất Quyền Ngọc tướng quân thường xuyên nửa đêm đi đến ngủ lại Hiếu Thanh cung! Hiếu Thanh cung vào mỗi đêm cũng đều cho hạ nhân lui xuống, toàn bộ Hiếu Thanh cung đều không lưu lại người gác đêm, để chờ Tất tướng quân đến"
"Ai cho ngươi gan lớn như vậy? Đường đường là Thái hậu đế quốc, há có thể để người như ngươi đán giá được? Cho dù là ban đêm triệu kiến hạ thần vào cung, cũng là do Thái hậu muốn nghị sự, có cái gì không ổn?" Hoàng Thượng lớn tiếng quát.
"Hoàng thượng, trong Hiếu Thanh cung, lời nói của cung nữ Trân Nhi bên người Thái hậu há có thể là giả?" Võ Sách vội vàng dập đầu. Được rồi, lúc này nên đưa ra chút chứng cứ, hắn mất nhiều khí lực đem nàng thu vào tay như vậy, làm sao có thể không dùng. Cho dù Hoàng Thượng không xử lý Thái hậu, giữ thể diện cho hoàng gia, nhưng chuyện bại hoại uy nghi Hoàng tộc, Hoàng Thượng như thế nào có thể dễ dàng tha thứ, Tất Quyền Ngọc đương nhiên sẽ nếm được mùi đau khổ.
"Trân Nhi? Võ Sách ngươi cũng biết, ngày hôm trước mẫu hậu mới nói cho ta biết, nói ngươi cùng Trân Nhi tình đầu ý hợp, phải ban nàng cho ngươi... Không nghĩ tới hai người các ngươi cư nhiên lại nói mẫu hậu như vậy, thật sự cô phụ tấm lòng của mẫu hậu đối với hai ngươi"
"Hoàng thượng? " Võ Sách hoảng sợ ngẩng đầu, cái gì? Thái hậu muốn ban Trân Nhi cho hắn? Thì ra Thái hậu đã biết chuyện của hắn cùng Trân Nhi. Nếu như thế, người thông minh như Tôn Cẩm Hà, có phải hay không đã phát hiện hắn tiếp cận Trân Nhi là có ý đồ? Nếu là như vậy, chẳng phải hắn đã bị Thái hậu theo dõi sao? Mà hắn cũng chính thức đứng ở mặt đối lập với Thái hậu? Đây là chuyện khủng bố cỡ nào? Võ Sách chỉ cảm thấy đầu mình ầm ầm nổ tung. Cứng họng cơ hồ nói không nên lời.
"Đi ra ngoài!" Tay Hoàng Thượng run lên, sắc mặt có chút khó coi.
"Hoàng thượng, chẳng lẽ Hoàng Thượng không biết Thái hậu rất sủng ái Tất tướng quân? Chẳng lẽ Hoàng Thượng không biết đem hai quân đoàn trọng yếu bên trong và ngoài thành giao cho phụ tử Tất gia là nguy hiểm cỡ nào sao?" Võ Sách cũng không rời đi, trong đầu sau một phen giãy giụa đầu sợ hãi, độ nhiên nảy ra ý muốn đối lập, ý niệm trong đầu 'không phải ngươi tử chính là ta mất mạng', quỳ trên mặt đất, nhanh chóng nói xong.
"Cút đi cho trẫm, về sau nếu để trẫm nghe được nửa chữ không tốt từ miệng của ngươi, ta sẽ lấy đầu của ngươi!" Hoàng Thượng giận dữ, phất tay đem Võ Sách đuổi ra ngoài.
Võ Sách kinh hồn chưa định, tim sắp nhảy ra khỏi lòng ngực, mặt sợ đến mức trắng bệch, hai chân không tự chủ run run, hiểu được hôm nay hắn đã đem nạng mình ra thử, nếu Hoàng Thượng nổi giận, ra lệnh một tiếng đêm hắn chém đầu cũng không phải là không có khả năng.
Hoàng thượng không tin lời của hắn nói? Nhưng xưa nay quân vương đa nghi, thu thập tin tức, vốn là sở trường của người hoàng tộc, mà lấy tính cách của Hoàng Thượng, hơn nữa hắn cũng theo bên cạnh người mười năm, sẽ có chút tin tưởng, ít nhất sẽ hoài nghi.
Hoặc là nói, Hoàng Thượng vì bảo vệ danh dự hoàng tộc mà nhắm một mắt mở một mắt? Đây cũng có khả năng, dù sao Thái hậu là người hậu cung, uy nghi của hoàng tộc như thế nào có thể tùy tiện phá hư, hơn nữa Thái hậu giám quốc nhiều năm, địa vị của văn võ đại thần trong triều cũng không thể bằng được. Hoàng thượng cũng không dễ dàng mà động tới nàng. Ngay cả như vậy, nhưng ít nhất hắn ta phải cùng hắn bàn bạc tình hình cụ thể, các loại gì đó, hắn đã chuẩn bị tốt lắm nhưng Hoàng Thượng cư nhiên không hỏi.
Kia Hoàng Thượng suy nghĩ cái gì? Tuy biểu hiện cực kỳ tức giận nhưng không lấy mạng hắn, cũng không yêu cầu xác thực? Đây thật ra là ý gì? Võ Sách cố gắng bình tĩnh lại hai chân và môi đang run, muốn tự hỏi, nhưng chung quy vẫn không hiểu được ý tứ của Hoàng Thượng, năm nay Hoàng Thượng mười bốn, đã có uy nghi của đế vương, khả năng diễn xuất đã đến mức hắn không thể nhìn thấu.
Đợi Võ Sách ra khỏi cửa, Hoàng Thượng khẽ cười một tiếng, ngồi trở lại ghế. Mẫu hậu cùng Tất Quyền Ngọc có nội tình gì hay không, hắn không muốn biết, bởi vì việc đó không trọng yếu.
Có một số việc không cần nhìn thấy rõ ràng, đây là một chút năng lực của người ngồi trên cao, nếu thiên hạ này cần Thái hậu hiền thục đoan trang, cho dù Thái hậu nuôi hàng trăm nam sủng, thì ở ngoài mặt, hắn sẽ làm cho Thái hậu trở nên hiền thục đoan trang, nhưng nếu có một ngày, hắn cần lý do để xử lý nàng, cho dù nàng giữ mình trong sạch, cho dù hành vi của nàng không sai phạm gì, hắn nói nàng không trinh thì nàng chính là không trinh. Cho nên nội tình gì đó, có gì trọng yếu đâu? Thiên hạ này là thiên hạ của hắn, mệnh của người tròn thiên hạ này cũng bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay. So đo với tình hình thực tế, không phải là có chút dư thừa?
Nay chuyện quốc gia đại sự điều phải hỏi qua ý kiến Thái hậu, đại thần trong triều vẫn như cũ không tin một tiểu hoàng đế như hắn, năm năm nàng độc bá triều đình, tạo nên uy vọng, hắn cho dù muốn lay động nàng cũng phải chờ có cơ hội thích hợp.
Mà hiện tại, phía sau vô luận nàng làm cái gì, thì nàng vẫn còn trinh tiết, bởi vì thời điểm nàng không còn trinh tiết còn chưa đến. Cho nên Thái hậu ở góa trong hậu cung, đừng nói chỉ một mình Tất Quyền Ngọc, cho dù nuôi thêm vài nam sủng, chỉ cần đàng hoàng, không truyền ra khỏi cung thì không phải là đại sự khó lường gì. Hắn căn bản cũng sẽ không quản. Nhưng cố tình lại là Tất Quyền Ngọc.... Di ngôn của tiên hoàng lúc lâm chung, kêu là hắn có việc gì khó cứ hỏi ý kiến mẫu hậu, còn kêu hắn đề phòng Tất gia, nhưng nếu bọn họ thật sự có quan hệ kiểu đó, di ngôn kia, có chút mâu thuẫn... Trong lòng Hoàng Thượng cũng rất để ý đến chuyện này, nếu hai người bọn họ thật sự có quan hệ này, vậy việc Tất Quyền Ngọc hồi kinh cũng không còn trùng hợp nữa, Tất Quyền Ngọc không làm ngự tiền thị vệ cũng có thể là ý của Thái hậu...
Đương nhiên, chuyện của bọn họ có tồn tại quan hệ như vậy hay không cũng không quan trọng, quan trong là, cho dù Tất Quyền Ngọc có phải là nam