Tóm tắc tình tiết truyện: Liên Khê thú nhận việc mình không phải là Liên Khê thật mà là Hoắc Lam của thế giới khác, Liên Đồng không chấp nhận được việc Liên Khê sự thật - người nói muốn bảo hộ nàng cả đời, đã chết, nên muốn ra tay giết Liên Khê nhưng không xuống tay được và đã bỏ đi, Liên Khê đau lòng tuyệt vọng....
--------
Thời điểm Liên Khê tỉnh lại là sáng sớm, bên tai truyền đến tiếng cây xào xạc bên ngoài cửa sổ, ánh Mặt Trời dừng trên mí mắt Liên Khê, đó là cảm giác nắng sớm, mang theo cảm giác man mác của cơn mưa chưa ngừng...
Giống như lần đầu tiên tỉnh lại sau khi xuyên qua, toàn bộ thân thể tựa hồ không còn là của nàng, có lẽ là do thân thể khỏe mạnh, mà linh hồn cũng cường hãn, nhưng hai người lại không hợp, cho nên linh hồn bị thân thể vây khốn, thân thể cũng không nghe theo sai khiến của linh hồn...
Từng có kinh nghiệm trải qua một lần, Liên Khê cũng không khẩn trương - trên thực tế, tâm đã như tro tàn, như thế nào còn sợ hãi việc không thể tỉnh lại? Một giấc ngủ dài, không phải giống như kết quả mà nàng đã suy đoán sao - tuy là, nguyên bản nàng nghĩ sẽ 'ngủ' dưới kiếm của nàng ấy...
Nhưng cho dù tỉnh lại, thì bên người cũng không còn ái nhân, vậy còn cái gì đáng giá để tỉnh lại...
Chính là cảm giác trong cơ thể chậm rãi khôi phục lại, bắt đầu cảm giác được nhịp tim, sau đó đến ngón tay, mi mắt, khuôn mặt, sau đó đến tứ chi... Hết thảy cảm giác từ hư vô dần dần trở lại thân thể....
Liên Khê không vội vã mở mắt, trong lòng tang thương cười, đoán, thời điểm nàng tỉnh lại, thì đã không còn Liên Đồng cùng Liên Khê, mà là trở về với thân thể của nàng - Hoắc Lam...
Có lẽ, nàng hy vọng mình có thể trở lại thế giới hiện đại, trở lại trong cơ thể của nàng, trở lại trong sự yêu thương của cha mẹ, tiếp tục làm tiểu bạch lĩnh của nàng, mỗi ngày đều đi vào mấy chục tầng lâu gian viết chữ...
Hết thảy giống như trước, từng bước đều thuận buồm xuôi gió, không có giang hồ, không bố trang, càng không có... Không có người kia...
Có lẽ, điều khác biệt duy nhất là tâm của nàng đã để lại ở thế giới bên kia, đặt ở trên người gọi là Liên Đồng, là tưởng niệm chôn dưới đáy lòng của nàng, người mà nàng xem là trân quý nhất, suốt đời nàng cũng không thể nhiệt tình, kịch liệt với một người nào khác...
Nhưng ít nhất, khi trở về rồi, sẽ không làm cho nàng ấy khó xử, sẽ không lại trơ mắt nhìn nàng ấy giơ kiếm về nàng, rồi rời đi, không cần sợ hãi đợi khi nàng ấy trở về, sẽ dùng một biểu tình bất hòa, lạnh như băng để đối diện với nàng...
Cho nên, ước chừng, làm Hoắc Lam vẫn tốt hơn. Làm Hoắc Lam, thì tất thảy chỉ là một giấc mộng, một tai nạn xe đem nàng vào giấc mộng dài, trong giấc mộng có nàng ấy, bây giờ chỉ là tỉnh lại một hồi mộng xuân vô ngân....
"Khê Nhi... " Bên người truyền đến một âm thanh vội vàng.
Liên Khê ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài, nguyên lai, nàng vẫn ở thế giới đó! Xem ra chuyện trở lại thế giới kia, thật không dễ dàng!
Trên mặt hiện ra một chút cười khổ, mở mắt ra, bóng người trước mặt từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.
Một nữ nhân tuấn mỹ, một thân anh khí bức người, khuôn mặt âm nhu mang theo chút cương nghị, nay lại tràng ngập lo lắng.
Liên Khê cười cười khởi động thân mình, thân thể này - vẫn như cũ là thân thể của Liên Khê. Điều này không biết làm cho nàng nên cười hay là nên khóc.
Người trước mặt, thân thủ vội vàng đỡ lưng Liên Khê giúp nàng ngồi dậy: "Thế nào?"
Liên Khê lắc đầu, thân thể vẫn mệt mỏi như cũ, cũng không dựa hẳn vào lòng Tất Quyền Ngọc, Liên Khê thân thủ ôm lấy nàng, một cổ bi ai từ đáy lòng dâng lên, ở thế giới xa lạ này, có lẽ chỉ có người này, vẫn xem nàng là bằng hữu, quan tâm đến sống chết của nàng, còn có thể lo lắng đợi nàng tỉnh lại đi!
Tựa đầu vào lòng Tất Quyền Ngọc, tâm Liên Khê đột nhiên sụp đổ, nhất thời nước mắt rơi như mưa...
Tất Quyền Ngọc ôm Liên Khê, không biết bây giờ nên mở miệng như thế nào, cho đến bây giờ nàng vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì?
Thái hậu triệu kiến nàng vì nàng ấy nhớ nàng, cũng bởi vì sau khi đại hôn, nàng cùng Liên Khê và Liên Đồng khắng khít, làm cho nữ nhân bình tĩnh kia bắt đầu lo lắng - bởi vì nàng ấy biết Liên Đồng là sư muội của nàng, mà nàng cùng Liên Khê thân mật khắng khít thực chất cũng là bàn luận về quân phục mà thôi.
Tin tức nàng cùng hai vị phu nhân thân mật khắng khít liên tục truyền đến nàng ấy, làm cho nàng ấy ghen tị cùng lo lắng.
Tình yêu là cần duy hộ (Duy trì và bảo hộ), Tất Quyền Ngọc cũng không oán nàng ấy không tin nàng, cho nên khi nàng được triệu kiến nàng mới giật mình cảm thấy nàng quá sa đọa vào những ý tưởng đặc biệt của Liên Khê, lâu rồi không nhìn thấy nàng ấy, lập tức đến bên cạnh nàng ấy, hai người lo được lo mất, luyến tiếc tách ra...
Thẳng đến khi người trong phủ vào cung báo lại, nói Đại phu nhân xuất môn, mấy ngày rồi chưa trở về, mà ngon phu nhân ngủ say, tựa hồ lâm vào hôn mê sâu.
Tất Quyền Ngọc thế này mới vội vã từ trong cung chạy về. Hai người này đều quan trọng đối với nàng, không nói đến chuyện Liên Đồng là sư muội của nàng, Liên Khê còn là người hợp tác với nàng, cung cấp cho nàng rất nhiều ý tưởng, sau đại hôn đã hơn một năm, tình cảm của ba người đã đến mức sâu nặng, là bằng hữu cũng là người nhà.
Quả nhiên Liên Đồng chẳng biết đi đâu, người nàng phái đi báo lại, ba ngày trước nàng lẻ loi một mình rời khỏi kinh thành, đi về hướng bắc sau đó không một tin tức.
Mà Liên Khê hình như lâm vào hôn mê, hơ thở lúc có lúc không, trên người không bị thương cũng không có dấu hiệu trúng độc nhưng cố tình chưa từng tỉnh lại. Quản gia cũng đã đi mời đại phu đến xem, nhưng không nhìn ra được gì, chỉ nói Nhị phu nhân lâm vào ngủ say, thân thể không có vấn đề gì, nhưng lại nói không biết khi nào thì có thể tỉnh...
Tất Quyền Ngọc hỏi hai nha hoàn hầu hạ bên người hai nàng, nhưng cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, vì thế chỉ có thể mộ bên sai người đi tìm Liên Đồng, một bên lo lắng chờ đợi Liên Khê tỉnh lại.
Mà khi Liên Khê tỉnh lại, lúc nàng mở mắt, làm Tất Quyền Ngọc bị rung động tột đỉnh - người ngày xưa linh động như hài đồng vĩnh viễn không lớn, lúc đó đột nhiên trở nên mãn nhãn đều là tang thương, bi thương cùng cô đơn trong đó làm Tất Quyền Ngọc không cách nào có thể mở miệng trấn an.
Đem nàng ôm vào ngực, chỉ cảm thấy người này tựa hồ gầy đi, mà sự nhu nhược tinh tế kia đến từ linh hồn. Mà người này, liền chôn ở trong người nàng, không một tiếng động, không nói gì, chỉ có nước mắt trong khoảng khắc đó xuyên thấu y phục thấm vào trong da thịt nàng...
Không tiếng động khóc lóc, chỉ làm cho lòng người thêm đau. Thời gian như ngưng trệ, chỉ có thể cảm nhận được sự cúi đầu run rẩy...
Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng vỗ lưng Liên Khê: "Đừng khổ sở, có chuyện gì nói cho ta biết, ta giúp ngươi..."
Liên Khê chỉ khóc, không nói lời nào...
Thẳng đến khi hết nước mắt, Liên Khê mới ngẩng đầu lên: "Ta có chút mệt... Muốn ngủ một lát..."
"Đừng ngủ, trước ăn chút gì đó, ngươi đã ngủ năm ngày rồi..." Tất Quyền Ngọc ôm Liên Khê, không khỏi lo lắng nói, liền phân phó cho nha hoàn mang chút đồ ăn đến.
"Năm ngày?" Liên Khê ngập ngừng, nhấm nuốt, nàng đã ngủ năm ngày? "Nàng đâu?"
"Nàng... Còn chưa trở về, không biết đã đi đâu... Bất quá ngươi yên tâm, ta đã phái người đi tìm, bất quá nàng võ công cao cường, không có việc gì, ước chừng là có chuyện muốn làm, hoặc là ngày xuân mới, muốn ta ngoài giải sầu mộ chút..."
"Giải sầu sao..." Liên Khê nhăn mặt, vô nghĩa lập lại lời nói của Tất Quyền Ngọc...
Tất Quyền Ngọc giật giật môi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Liên Khê tựa hồ phản ứng rất là trì độn, qua thật lâu sau mới cuối đầu mở miệng: "Không có chuyện gì, nàng ước chừng phải đi giải sầu đi..."
Tất Quyền Ngọc ôm nàng, không cho nàng nằm lại trên giường, giấc ngủ của Liên Khê quá mức quỷ dị - thật sự làm cho người ta sợ hãi, sợ hãi nàng sẽ không tỉnh lại nữa, từ nay trở về sau sẽ trở thành một khối thi thể có độ ấm. Hai năm ở chung, nàng tin tưởng, cho dù Liên Khê cùng Liên Đồng xảy ra chuyện gì, các nàng đều yêu nhau, mà hai người yêu nhau, mặc kệ sẽ gặp phải khó khăn gì, đều sẽ dũng cảm đối mặt, mà không phải là trốn tránh.
Nàng thật muốn chạy ra ngoài tìm tiểu sư muội trở về, nếu nàng ấy biết nữ nhân nàng ấy yêu biến thành một khối thi thể, không biết nàng ấy sẽ bi thương cùng hối hận đến cỡ nào. Tất Quyền Ngọc tin tưởng, đây là bi kịch lớn nhất trong nhân gian. Mà trong lòng nàng, người này vốn dĩ có tinh thần sống rất tích cực, lúc nào cũng như ánh Mặt Trời tươi cười, nhưng lúc này đây lại dùng phương pháp trốn tránh...
Mà nàng đương nhiên sẽ không cho phép nàng ấy trốn tránh, không thể cho nàng ấy tiếp tục lâm vào tình trạng hôn mê kỳ quái đó được.
Tất Quyền Ngọc biết nàng ấy cũng sẽ không nói nội tình cho nàng biết, cũng không tiếp tục hỏi nữa, nhưng trong lòng cũng tự biết, chắc là chuyện tình cảm đã xảy ra chút vẫn đề.
Aiz... Người si tình trong thiên hạ, ai cũng bị một chữ tình làm cho khổ sở! Không phải nàng cũng như vậy sao?
Biết rõ nàng ấy là Thái hậu, đã không phải là người mà nàng có thể tùy tiện day dưa, nhưng đáng tiếc nàng lại cố tình đến bên cạnh nàng ấy, mà nàng ấy biết rõ điều đó nhưng vẫn giữ nàng ở lại trong cung, thật có khả năng sẽ gây ra hậu quả gì đó, nhưng vẫn như cũ luyến tiếc triệu hồi nàng trở về.
Hai người đều biết như vậy là đùa với lửa. Nhưng hai người vẫn không thấy kiềm chế bản thân...
Phụ thân nay tuổi đã lớn, ngày xưa là Võ Bình hầu chưởng quản trăm vạn binh mã, nay đã muốn cầu Hoàng Thượng cởi giáp quy điền. An nhàn ở hậu phủ, bắt đầu an hưởng tuổi già.
Hai vị huynh trưởng chỉ mới làm tới vị trí phó tướng, Tất gia chỉ có thể do một nữ tử là nàng làm trụ cột. Đế quốc đệ nhất tướng quân a! Nếu để người khác biết nàng là nữ nhân, lại còn có quan hệ bí mật với Thái hậu....
Chỉ sợ nàng có mười cái đầu cũng không đủ để chặt...
Đương nhiên, còn phải xem, tiểu Hoàng đế có đủ can đảm để tới chém đầu nàng hay không. Kỳ thật có dôi khi, thế giới này chính là như vậy, thời điểm đủ cường đại, cho dù người khác biết được nhược điểm của nàng, nhưng vẫn như cũ không dám động tới, bởi vì một khi động, chỉ sợ không đấu lại nàng, cục diện đó gọi là phiên giang đảo hải...
Có lẽ, đó là điều nàng dựa vào, có gan kiêu ngạo...
Kỳ thật, đây làm sao gọi là kiêu ngạo, chẳng qua là vì người kia mà thôi... Vì để có thể lúc nào cũng nhìn thấy nàng ấy, nàng phải đi lên được vị trí cao, nhất định phải có đủ quyền lực cùng năng lực, nàng mới có thể tùy thời nhìn thấy nành ấy, bảo