Tay Hồng Thành Tuyệt dừng giữa không trung, rượu từ trong chun làm bằng gỗ lim trên tay ánh lên, 'hổ phách bóng đêm' đến từ Xích Châu Bạch Đà thành, là danh rượu nổi tiếng khắp đại lục Phượng Linh, nhẹ nhàng gột rửa, đó là hương rượu mãn ốc say lòng người.
"Hổ phách bóng đêm, được xưng mỹ nhân Xích Châu, Hồng Thành vương gia, hảo hưởng thụ!" Môi Tất Quyền Ngọc gợi lên nụ cười, buông bức màng của doanh trướng xuống, loan thân mình, bước vào trong doanh trướng.
"Đã lâu không gặp!" Cánh tay trắng nõn của Hồng Thành Tuyệt nhẹ nhàng thả xuống, chun rượu được nàng đặt lên án thượng. Một cái đối mặt, nàng mới từ trong kinh ngạc khi thấy Tất Quyền Ngọc bình tĩnh lại, sau đó nghiêng thân mình, lấy một cái chun khác từ trên giá, mở ra nút bầu rượu giống như bán luân trăng rằm, rót rượu mời Tất Quyền Ngọc.
Nàng ta tựa hồ vĩnh viên mang theo quý khí hoàng gia, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên chun rượu, ánh mắt cụp xuống, không có khí thế bức nhân, mà là ngạo khí hồn nhiên thiên thành.
"Đúng vậy, đã lâu không gặp cho nên mới muốn tìm đến để gặp ngài, chính là hôm nay ta đến rất đúng lúc, cư nhiên có thể uống hổ phách bóng đêm nổi tiếng thiên hạ, thử hỏi người Tất gia nào lại có lộc ăn như ta chứ..." Tất Quyền Ngọc mỉm cười nói, thân hình cao ngất đã đi đến ngồi đối diện Hồng Thành Tuyệt.
"Vài năm không gặp, Tất đại tướng quân lại càng nổi danh, công phu cũng gia tăng không ít, rất tiện để giết người..." Hồng Thành Tuyệt đậy nắp rượu, bưng chén rượu nhẹ nhàng lay động, hương khí say lòng người kia liền theo chun rượu tràn ngập bay ra - Xích Châu Bạch Đà thành, là thành chuyên sản xuất rượu nổi tiếng nhất thiên hạ, vài năm nay, lại vì vương gia mỹ nữ Hồng Thành Tuyệt cùng với đám mỹ nữ nên cạnh nàng ta mà càng thêm nổi tiếng hậu thế, sau này được gọi là hương thành...
"Hồng Thành vương gia quá khen, nếu võ công của ta không tiến bộ, thì làm sao có thể trong thiên quân vạn mã mà gặp được Hồng Thành vương gia ngài đâu? Nếu không thể gặp được Vương gia, vậy thiên ngôn vạn ngữ trong lòng ta làm sao có thể nói hết cho vương gia ngài?" Tất Quyền Ngọc tiếp nhận chun rượu từ tay Hồng Thành Tuyệt, đặt vào mũi nhẹ nhàng ngửi, hương thơm xâm nhập vào trong tâm, Tất Quyền Ngọc nhắm mắt, khóe đuôi lông mày nhẹ nhàng cười: "Vương gia quả nhiên là người biết hưởng thụ, giữa đại quân mà còn có nhã hứng như vậy!"
Hồng Thành Tuyệt gật đầu, cầm chén rượu của mình lên, cũng không nhìn Tất Quyền Ngọc, khóe môi hiện lên chút tươi cười bất đắc dĩ: "Tất đại tướng quân có thể nói là kiệt xuất ở nhân tài so với những thanh niên đồng trang lứa ở Phượng Linh, binh pháp võ công mọi mặc đều là trò giỏi hơn thầy... Hôm nay gặp lại quả nhiên phải nhìn với cặp mắt khác xưa, Hồng Thành Tuyệt ta sinh ra từ dòng dõi Vương gia Xích Châu, sống an nhàn sung sướng, bản thân không có chí tiến thủ, chỉ có tiếng chứ không có miếng, là người quen hưởng lạc, chưng từng nghĩ sẽ ở nơi như là soái trướng này..."
Tất Quyền Ngọc bưng rượu, mỉm cười nhìn Hồng Thành Tuyệt, ánh mắt sáng ngời cười tủm tỉm nhìn Hồng Thành Tuyệt, như nhìn lão bằng hữu nhiều năm.
Ánh mắt Hồng Thành Tuyệt ở trong không trung nhẹ nhàng cùng Tất Quyền Ngọc huých một tiếng, có chút vô lực tiếp tục mở miệng: "Tất đại tướng quân, ngươi có thể bất động thanh sắc mà xâm nhập vào doanh trướng của ta, có thể bất động thanh sắc mà giết ta, cũng có thể bất động thanh sắc mà giết Đan Lạc Dung Hợp, đồng dạng, tiểu quốc Xích Châu ta không xuất hiện lớp lớp nhân tài như Viêm Sa đại quốc, nhưng ta tin tưởng, dùng thực lực của Tất đại tướng quân, lấy thủ cấp Dương Đỉnh Du trong thiên quân cũng không phải việc khó... Tất Quyền Ngọc ở đông tuyến có giống như lời đồn hay không, việc Phượng Linh liên tục thất bại lui binh, ta cảm thấy thật hoài nghi, mà ngươi cũng đã đến tây tuyến này đồng nghĩa với việc ta cũng bị đánh bại, cho nên, Tất Quyền Ngọc, mặc dù ở mặc quân sự, ta hận ngươi, nhưng theo cá nhân Hồng Thành Tuyệt ta bội phục ngươi... Ở Phượng Linh đại lục, ngoại trừ Tất Quyền Ngọc ngươi, Hồng Thành Tuyệt ta còn lo lắng gì chứ... Nói đi, lần này Tất đại tướng quân đến đây là có chuyện gì?"
Hồng Thành Tuyệt thở dài một tiếng, hơi hơi híp mắt, chén rượu trong tay đưa đến bên miệng, miệng nhỏ nhẹ nhàng uống một ngụm.
Ánh mắt Tất Quyền Ngọc nhìn Hồng Thành Tuyệt trở nên thâm thúy một ít, lúc này nàng đột nhiên cảm thấy, đều là danh tướng trên đại lục Phượng Linh nhưng Hồng Thành Tuyệt lại lợi hại hơn Dương Đỉnh Du rất nhiều... Nàng có thể biết được tình hình trước mắt, biết được thực trạng ở đông tuyến, người như vậy, cho dù là bằng hữu hay đối thủ không phải đều cảm thấy rất đáng yêu sao?
Tất Quyền Ngọc nghĩ đến đây, ý cười trong ánh mắt thâm thúy hơn một chút, uống một ngụm rượu, nhìn Hồng Thành Tuyệt cười nói: "Đông tuyến đương nhiên đã định, tâm Hồng Thành gia quả nhiên sáng như gương, Quyền Ngọc không dám múa hoa gương trước mặt Hồng Thành vương gia. Nhiều nhất nửa năm, Dương Đỉnh Du sẽ hoàn trả lại những thành trì mà nàng ta đã chiếm về cho Phượng Linh ta, ngoan ngoãn trở về Viêm Sa"
"Vậy thì không biết Tất đại tướng quân ngầm dặm xa xôi đến Hồ Lô trấn này là để làm gì?" Ánh mắt Hồng Thành Tuyệt không chút sợ hãi đối diện Tất Quyền Ngọc. Ánh mắt cơ trí dù trong đang ở trong tình cảnh yếu thế nhưng vẫn không che dấu ngạo khí làm thâm tâm Tất Quyền Ngọc không khỏi khâm phục - nữ nhân như vậy dù ở trong tình huống nào, vô luận ở nơi nào, đều không thể che dấu hào quang của mình.
"Phượng Linh cùng Viêm Sa khai chiến là do nước thứ ba châm ngòi, Hồng Thành vương gia nghĩ, đó là nước nào?" Ánh mắt Tất Quyền Ngọc hơi mị mị.
Ánh mát Hồng Thành Tuyệt hơi trầm xuống, nội miễn trong nháy mắt vẫn không tránh được ánh mắt của Tất Quyền Ngọc, sau một lát, nàng ngẩng đầu lên đối diện với Tất Quyền Ngọc: "Nếu là châm ngòi, đương nhiên không phải do Viêm Sa làm, sự việc này Xích Châu cũng không thể làm, Thanh Hà cũng không làm, nếu là do Xích Châu Thanh Hà làm, vậy Hồng Thành Tuyệt ta cùng Đan Lạc Dung Lạc sao lại xuất hiện ở Hồ Lô trấn, chúng ta phải đang ngủ ngon ở nhà, chờ đông tuyến đánh túi bụi, tốt nhất là chờ đến khi Tiếu Trí Lực được điều động đến Đông tuyến để viện trợ, lúc đó chúng ta liền thừa cơ xông vào..."
Hồng Thành Tuyệt lắc đầu, bậc cười nói: "Nếu sớm biết như vậy, ai lại chạy đến Hồ Lô trấn giá rét để chịu tội thế này..."
"Cho nên đầu xỏ gây nên đương nhiên là Hà Xuyên hữu quốc của Phượng Linh ta, đông tuyến ổn định nhưng vẫn duy trì ở thế bại trận, là để dụ Hà Xuyên lộ ra bộ mặt thật, vì nước ta với Hà Xuyên là lễ nghi chi bang, mấy trăm năm nay đều lấy thành tín mà đối đãi, nếu không có chứng cớ, ta không thể phát binh với nước bạn?"
Hồng Thành nhìn Tất Quyền Ngọc, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên văn thư, sau đó mở miệng cười nói: "Ý của Tất đại tướng quân là?"
"Hồng