"Trường Sinh huynh!" Tất Quyền Ngọc rời khỏi doanh trướng ở Hồ Lô trấn, ở trong bóng đêm chạy về phía rừng rậm, kêu một tiếng.
Trong bóng đêm, Mộ Trường Sinh giống như u lính đột ngột xuất hiện bên cạnh Tất Quyền Ngọc, cấu tay nói: "Công phu của công tử gia ngày càng tiến bộ, ngay cả ta ẩn thân cũng không được..."
Tất Quyền Ngọc khẽ cười nói: "Trường Sinh huynh quá khen, nếu như huynh thật sự muốn ẩn thân, ta làm sao phát hiện được? Vừa mới ở Hồ Lô trấn, Trường Sinh huynh không một tiếng động mà ẩn nấp bên trong thiên quân vạn mã, còn ta thì phải hạ vài tiểu binh mới vào được, nói về ẩn thân, Trường Sinh huynh hơn ta gấp mười lần"
"Công tử gia khiêm tốn rồi, bảo ta ra ngoài không biết có gì phân phó?" Trong bóng đêm, Mộ Trường Sinh biểu tình điềm đạm, Tất Quyền Ngọc cũng theo đó mà trở về phong phạm như cũ.
"Vài năm trước, lúc ta còn ở Hà Tây quân đoàn, một trận chiến ở Tây Phượng Quan, ta bắt được uy vũ tướng quân Trịnh Đồng Hòa của Xích Châu làm tù binh, người này đã bị ta dấu đi, thời điểm trình quân báo, không ghi là tù binh mà là đánh chết, lúc ây ta giao cho Hoắc Sơn đem giấu hắn ở Hoắc gia trang, hiện tại vẫn còn giam giữ vì để chế ước Hồng Thành Tuyệt, nay vừa vặn đã đến lúc, nay Hoắc Sơn không có tin tức, chỉ đành phiền toái Trường Sinh huynh đi một chuyến, đến Hoắc gia trang đem hắn ta đây thả về hoàng thành Xích Châu! " Tất Quyền Ngọc nói.
Mộ Trường Sinh lên tiếng, lại hỏi: "Vậy công tử gia có cần nói vì sao lại dẫn Trịnh Đồng Hòa đến không? "
Đôi môi Tất Quyền Ngọc bất giác cười lạnh, sau đó thản nhiên mở miệng: "Không cần, Trịnh Đồng Hòa người kia, trừng mắt tất báo, năm đó hắn bị Hồng Thành Tuyệt ám toán, lại trở thành tù binh của ta, bị nhốt ở Hoắc gia trang nhiều năm như vậy, sớm đã hận thấu sương Hồng Thành Tuyệt, hắn chỉ cần được trở về hoàng thành Xích Châu, tất nhiên sẽ dùng mọi biện pháp làm cho Hoàng đế Xích Châu đối phó Hồng Thành Tuyệt, loại chuyện này, tiểu nhân như hắn lại giỏi hơn chúng ta rất nhiều"
"Hảo! ta đi ngay, công tử gia phải về Đông tuyến, trên đường đi không có ta bên cạnh, công tử gia phải chú ý an toàn!" Mộ Trường Sinh nói xong, chấp tay với Tất Quyền Ngọc liền biến mất giữa trời chiều.
Tất Quyền Ngọc trong đêm trở về Phượng Linh, mướn xa phu đi về hướng đông tuyến.
--------
Phượng Linh tháng 1 năm 811, Đồng tuyến Phượng Linh từ khi mất Hổ Khiếu thành liền rơi xuống thế hạ phong, khi mất Đông Xuyên thành, điều này cũng đồng nghĩa, đông tuyến đã bị Dương Đỉnh Du mở ra hoàn toàn, mà lúc này quân Viêm Sa khí thế như hồng, Dương Đỉnh Du phát ngôn bừa bãi, trong vòng nữa năm sẽ xâm nhập vào trung tâm Phượng Linh, đem Phượng gia đuổi tận giết tuyệt, hoàn toàn giữ lấy Hoàng Thành Phượng Linh, đem Phượng Linh sáp nhập vào bản đồ Viêm Sa, một khi Dương Đỉnh Du dẫn quân chiếm được Phượng Linh, Dương Đỉnh Du sẽ trở thành đệ nhất đại tướng quân từ trước đến giờ của Viêm Sa, hoàng đế Viêm Sa còn hứa hẹn, nếu Dương Đỉnh Du chiếm được Phượng Linh sẽ phong Dương Đỉnh Du thành Phượng Linh vương, đem toàn bộ tây bộ Phượng Linh làm đất phong của Dương Đỉnh Du...
Điều này không làm cho đại quân của Dương Đỉnh Du có thêm khí thế, bởi vì mỗi người đều biết, dựa vào sự nhanh nhẹn của quân Viêm việc mở ra đông tuyến, tiến vào vùng vùng địa của Phượng Linh chỉ như là đang thưởng thức một miếng thịt béo bở bình thường...
Cho nên, không phải là do chiến ý của quân Viêm Sa hay việc gì khác mà là do quân Phượng Linh quá yếu đuối, làm cho dân chúng khủng hoảng... Do đó quân đội Phượng Linh không còn làm cho dân chúng có cảm giác an toàn, dân chúng phía đông, đồng loạt chạy loạn về phía trung tâm đế quốc, hoàng thành Phượng Linh phải dùng đến biện pháp mạnh để trấn an dân chúng tị nạn, mở kho phát lương, nhưng dân chúng tị nạn ngày càng tăng, có nguy cơ ảnh hưởng đến sự yên ổn của đế quốc, huống chi hiện tại đế quốc đang khai chiến ở hai tuyến, phía đông còn liên tiếp bại lui, đã làm cho Hoàng Thành của đế quốc không còn bao nhiêu năng lực để trấn an dân chúng nữa...
Lúc Tất Quyền Ngọc trở về đông tuyến, Tứ Phương quân đoàn cùng Dũng Sĩ quân đoàn đã lui về giữ Tuyên Võ thành, đại quân của Dương Đỉnh Du đã hoàn toàn chiếm giữ Đồng Xuyên thành, đối với Tuyên Võ thành như hổ rình mồi.
"Quyền Ngọc... Tình hình như vậy thật làm cho người ta lo lắng, nếu chúng ta tiếp tục lui, chỉ sợ sẽ gây nguy hiểm cho Hoàng Thành..." Lúc Thiết Thạch Khoan nhìn thấy Tất Quyền Ngọc, Tất Quyền Ngọc đang vô tâm vô phế ngồi thưởng thức đại tiệc - từ Đồng Xuyên thành chạy đến Ngọc Long thành rồi về lại, vì tiết kiệm thời gian nên Tất Quyền Ngọc ít ở trọ, đương nhiên cũng không đàng hoàng nếm qua một chút cơm, nên vừa về tới Tuyên Võ thành chuyện đầu tiên nàng làm chính là tắm rửa cho thật sạch sẽ, kêu đại trù nấu một bàn thức ăn ngon.
"Chúng ta cứ đóng quân ở Tuyên Võ thành không cân lui, phía tây rất nhanh sẽ thay đổi, chúng ta sẽ dẫn xà ra khỏi hang, chuyện gần đây nhất là Dương Đỉnh Du xâm nhập vào chỗ sâu nhất của Phượng Linh, theo lệ cũng nên để phương tiện vận chuyển lương thảo xảy ra chút vấn đề. Tốc độ tiến công của các nàng tất nhiên cũng sẽ chậm lại" Tất Quyền Ngọc uống chút rượu - cho dù là chiến bại, nhưng dù sao cũng là đại tướng quân, nên uống chút rượu chắc cũng không có vấn đề gì.
"Quyền Ngọc ngươi nắm chắt như vậy sao? Phòng tuyến của Tuyên Võ thành yếu hơn Đồng Xuyên thành, lại càng không thể so với Hổ Khiếu thành, nay quân của Dương Đỉnh Du khí thế như hồng, nếu thật muốn đánh, cho dù chúng ta không muốn lui nhưng cản trở tiến công của Dương Đỉnh Du cũng là vẫn đề, chiêu này của Tất Quyền Ngọc ngươi rất nguy hiểm, phải biết rằng nếu Dương Đỉnh Du không nghe theo ý của ngươi, cố ý tấn công, vậy hoàng thành sẽ gặp nguy..." Thiết Thạch Khoan nhíu mày có chút lo lắng.
"Thiết đại ca yên tâm, sự việc này cũng sắp có một chuyện rơi xuống, Tuyên Võ thành chính là trọng điểm. Quân của Dương Đỉnh Du mặc kệ có quan tâm đến việc lương thảo xảy ra vấn đề hay không, chúng ta nhất định phải làm cho nàng xảy ra một chút vấn đề, nàng luôn cần một cái cớ để dừng lại, ta cấp cho nàng một cái cớ là được" Tất Quyền Ngọc nói xong, hương Thiết Thạch Khoan gật đầu: "Món này ăn rất ngon, Thiết đại ca ăn nhiều một chút.."
Thiết Thạch Khoan bất đắc dĩ cười, lắc đầu, cầm đũa gấp một chút thức ăn: "Tóm lại, huynh đệ, ta đã nói là tin tưởng ngươi, vậy thì sẽ cùng người đánh đến cùng, chỉ cần ngươi nắm chắt, lòng ta cũng còn có lý do để tiếp tục, ngươi nói dừng lại ở Tuyên Võ thành, thì chúng ta liền dừng lại ở Tuyên Võ thành. Ân, đúng rồi, ta còn có hai việc cần nói với ngươi..."
"Ân? Chuyện gì?" Tất Quyền Ngọc buông chén cơm xuống, trên bàn dần hiện ra đống chén dĩa lộn xộn.
"Một cái là việc nhỏ, một đoạn thời gian trước, nữ tử tên Kha Thần có đến quân doanh, nói là hảo bằng hữu của nhị vị phu nhân ngươi... Công phu rất là cao, ta nghe người xuất thân từ giang hồ bên nữ binh doanh nói, nàng là một người rất nổi danh trong chốn giang hồ, huynh đệ à, ta cũng thật bội phục ngươi.... Ngươi không biết, gần đây nữ binh doanh huấn luyện khắc khổ đòi mạng, ta đi hỏi mới biết được, bên cạnh ngươi đều là nhân vật đại nhân vật có chút khó lường, hai vị phu nhân của ngươi, tuy cả ngày đều hưởng lạc, không làm gì, nhưng những người xuất thân từ giang hồ trong nữ binh doanh đều đối với các nàng là vừa kính vừa sợ, hơn nữa cộng thêm nữ nhân tên Kha Thần, khi ba người nhẫn nhiên đi dạo liền làm cho nữ binh doanh thật sự hưng phấn, hiệu quả rèn luyện cũng phi thường tốt" Thiết Thạch Khoan cười nói: "Ngay cả A Tuệ gần đây cũng không đến gặp ta, có chút thời gian rảnh liền đến gặp ba người kia nói chuyện, nói là võ công tiến bộ lắm..."
Tất Quyền Ngọc vừa nghe cười đắc ý: "Đó là do hai người các nàng vốn là người trong giang hồ, xuất thân cao, võ công cũng cao, trước kia đều là người nổi danh trong giang hồ, cho đến bây giờ võ công cũng chứ từng thấp hơn ta"
"Kia... Quyền Ngọc ngươi thật có phúc... Bất quá nếu không phải là huynh đệ ngươi, cũng không ai có thể khống chế được nữ tử như vậy..." Thiết Thạch Khoan có chút cảm khái, nữ tử giang hồ