"Kỳ đại gia, lấy giúp ta một cốc nước đi..."
"Rồi rồi, ngươi đừng có mà rêи ɾỉ nữa..."
Kỳ Minh lấy tay che mắt, không nỡ nhìn kẻ nước mắt nước mũi tèm lem, nằm vật ra như xác chết đằng kia.
Đoan Mộc Mạc Ly ở trên giường khóc không thành tiếng. Sống lâu như thế rồi, trải nghiệm đau đến chết đi sống lại này quả là khiến y chỉ muốn đánh một chưởng vào đầu khiến mình quên hết đi.
Kỳ Minh nhìn Đoan Mộc Mạc Ly gương mặt tái nhợt, suy yếu đến không động nổi thân mình liền cảm thấy mình nên nói gì đó để an ủi y.
"Ngươi đừng lo, giờ ta đã quen với mạch hồn của ngươi rồi, lần sau sửa lại chắc chỉ mất khoảng sáu canh giờ thôi..."
"..." Đoan Mộc Mạc Ly gương mặt vốn tái nhợt, nghe một câu này trực tiếp biến thành trắng bệch luôn.
"Năm ta hơn hai trăm tuổi, từng bị một yêu thú cấp cao tại trung tâm rừng Minh Linh dùng móng vuốt xé nát da thịt, nội tạng xương cốt đều bị nó nghiền nát. Vậy mà..." Đoan Mộc Mạc Ly thở nặng nề:
"Cũng không đau đớn đến mức này."
Kỳ Minh khó xử nhìn y: "Xin lỗi, ta thật sự là hết cách. Nỗi đau kiểu này dù có dùng linh dược cũng không thể giảm bớt một phần vạn cho ngươi..."
Đoan Mộc Mạc Ly nhắm mắt một hồi lâu để lấy lại sức, sau đó khẽ mấp máy môi:
"Ta còn cho rằng ngươi sẽ rạch da thịt của ta để nắn sửa gân cốt. Vậy mà trên người lại không có chút vết thương..."
Kỳ Minh cười gượng nhìn y: "Nói ra cũng thật kỳ lạ. Chỉ có duy nhất giống loài của ta có thể nhìn thấy mạch hồn của muôn loài sinh vật. Mạch hồn của các ngươi ấy, giống như những sợi tơ vàng đan chằng chịt vào nhau, chính là thứ phức tạp nhất trên thế gian này."
"Ta sống suốt bốn vạn năm nay, bộ mạch hồn hoàn hảo như ngươi là lần đầu tiên nhìn thấy. Thảo nào ngươi mới chỉ là một yêu thú hơn một nghìn tuổi mà lại có thể đánh bại đám quái vật sống mấy vạn năm trong rừng Minh Linh..."
Quả nhiên, cứ nói về chuyên môn nghề nghiệp là Kỳ đại thần lập tức mắt sáng như sao, huyên thuyên mãi không dứt.
"..." Kỳ lân thần có thể nhìn và chạm được vào mạch hồn của vạn vật, tức là nếu bọn họ muốn, hoàn toàn có thể giơ tay kéo nhẹ một cái, phá hủy toàn bộ linh lực cả đời của một người, như vậy là việc đáng sợ tới cỡ nào.
Đoan Mộc Mạc Ly nhìn bộ dáng khua tay múa chân của Kỳ Minh, bỗng chốc cảm thấy khó nói thành lời.
"Ngươi ở chỗ ta dưỡng thương đi. Đợi khoảng nửa tháng sau là có thể đi lại bình thường rồi." Kỳ Minh nhẹ nhàng xoa đầu Đoan Mộc Mạc Ly.
"Nửa tháng?" Đoan Mộc Mạc Ly bỗng chốc rùng mình. Với linh lực của y, chỉ cần còn sống, thì dù có tan xương nát thịt, cũng chỉ cần vài canh giờ để khôi phục hoàn toàn, vậy mà hiện tại...
Nếu mình và Kỳ Minh đối đầu nhau, nếu hắn thật sự ra tay, mình chắc chắn không thoát nổi cái chết.
Đoan Mộc Mạc Ly bối rối nhìn người trước mặt, vẫn là cảm thấy vận may của y quá tốt rồi.
Trong khi đó, ở đối diện căn phòng, Kỳ đại thần cũng đang suy nghĩ sau khi Đoan Mộc Mạc Ly khoẻ rồi, có nên ném một nắm cỏ đánh ngất y không, mình hành y sống dở chết dở như vậy, y sẽ không đập mình ra bã chứ.
Hai bên bốn mắt nhìn nhau, nói không nên lời.
.......
Băng nguyên Bắc Cương, phía Bắc lục địa.
Bắc Cương khác với núi rừng phương Nam tươi xanh tầng tầng lớp lớp, tuy là vùng đồng bằng nhưng lại xác xơ tiêu điều, tuyết rơi quanh năm, sông băng mãi không tan.
Biên giới Bắc Cương luôn sắp xếp ma tu cấp thấp tuần tra, một khi có người tiến vào sẽ lập tức triệu hoán chim ưng truyền tin về chủ điện.
Trong lúc này, bóng hình một nam nhân y phục đơn giản, tà áo rộng dài như hoà vào bão tuyết trắng xoá xung quanh. Nam nhân đó hơi nhướng mày, ngắm nhìn toà cung điện bằng băng của ma tôn Bắc Cương - Mạc Bắc Thanh.
"Quả là cảnh đẹp hiếm có..." Đoan Mộc Mạc Ly cười tủm tỉm, thong thả hướng về phía chính điện.
"Là ngươi?" Mạc Bắc Thanh đang ngồi trên một cái ngai bằng băng nơi vị trí cao nhất. Gã nhíu mày nhìn kẻ phía dưới, trầm giọng tra hỏi.
"Trông ta khác quá à?" Đoan Mộc Mạc Ly bật cười.
"Bình thường ngươi đều tô mặt quỷ, thật nhìn không ra." Mạc Bắc Thanh liếc mắt: "Đây là gương mặt thật của ngươi?"
"Không."
"..."
Đoan Mộc Mạc Ly khẽ nhún vai: "Nếu không cẩn thận chút, sẽ bị kẻ thù của ngươi phát hiện ra thân phận mất."
Mạc Bắc Thanh cũng cảm thấy có lí, nhưng nghĩ lại, Đoan Mộc Mạc Ly dùng một bộ dáng khác hẳn đi tới đây, vậy mà lại không bị bất cứ ma tu nào phát hiện ra, thực lực đúng là cao đến khiến người ta có chút khó chịu.
"Vân Hi quân chủ, ngươi có thể che giấu ngoại hình, chẳng lẽ cho rằng cũng có thể che giấu thực lực sao?"
Đoan Mộc Mạc Ly hẳn nhiên rất hài lòng Mạc Bắc Thanh không nói tên của y ra, vui vẻ cười hì hì.
"Chuyện này ngươi khỏi lo. Hồi nữa đánh rồi sẽ khiến ngươi bất ngờ tới đứng hình luôn."
"..."
.......
"Mạc Bắc Thanh, ngươi thật sự cho rằng với sức của một mình ngươi, có thể lật đổ hệ thống đã tồn tại cả vạn năm nay của ma tộc sao?"
Đứng trước mặt Đoan Mộc Mạc Ly và Mạc Bắc Thanh lúc này là năm vị ma tôn nắm quyền hạn cao nhất của Bắc Cương.
Người vừa nói là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, tuy là ma tôn phương Bắc nhưng phục sức lại như một vũ nữ tới từ Tây Vực, cả người đeo đầy lục lạc và đá ngũ sắc đủ loại. Nàng ta che miệng, cười khúc khích.
"Mị Linh quân chủ, ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy kẻ đứng cạnh Mạc Bắc Thanh hay sao?" Nam nhân đứng bên cạnh nữ tử nhếch khoé miệng, cười chế giễu.
Mị Linh nghe vậy cũng không giận, nàng ta giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt Đoan Mộc Mạc Ly, khinh thường mắng:
"Chỉ dựa vào hắn, cũng xứng sao?"
Sau đó lại hất ngón tay sang nam nhân kia, cười quyến rũ: "Còn ngươi, lại càng không xứng."
Đoan Mộc Mạc Ly thích thú nhìn mấy vị ma tôn nào đó chưa đánh mà đã chuẩn bị lao vào tự đấu với nhau. Mạc Bắc Thanh nhìn nhìn y, khó chịu dùng tay bịt mắt y lại.
"Đừng có nhìn. Không phải đi xem kịch đâu."
Mị Linh nhướng mày liếc Đoan Mộc Mạc Ly từ trên xuống dưới, hừ một tiếng khó chịu.
Đoan Mộc Mạc Ly đáp lại ánh mắt kia, một người giao thiệp rộng như y