Kỳ lân trong truyền thuyết thân giống hươu, đầu mọc một sừng duy nhất, cao lớn bệ vệ, tính lại ôn hòa, độ lượng, cho nên được coi là loài thú nhân hậu, tượng trưng cho điềm lành.
"Quả là tượng trưng cho điềm lành."
Đoan Mộc Mạc Ly nhìn cái mặt khó ở của con kỳ lân trước mặt, không nhịn được bật cười.
"Ta đã nói ngươi không được tới đây rồi mààà!"
Kỳ Minh nhìn lại cái mặt tươi tỉnh của Đoan Mộc Mạc Ly, lại nhịn không được rít lên.
"Đúng là khẩu thị tâm phi. Ngươi chẳng vui thế kia còn gì." Đoan Mộc Mạc Ly hơi nhướng mày.
"Ta không có vui! Thấy cái mặt loè loẹt của ngươi ta liền không vui được nữa!" Kỳ Minh tức đến chống nạnh, nhưng nói trắng ra là mình đánh không nổi một con phượng hoàng, nên kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Đoan Mộc Mạc Ly cười cười: "Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Sẽ không làm lộ nơi ở của ngươi đâu. Chỉ là..."
Y nâng tay chỉ chỉ xung quanh, ngón tay sơn đỏ chói loà lập tức khiến đối phương mù con mắt: "Ngươi cứ ở một mình nơi đồi núi thế này không thấy chán à?"
Kỳ Minh nhăn nhó: "Ngoài kia ồn ào lắm, phiền chết đi được. Mà ngươi chính là kẻ ồn ào nhất đó!"
Đoan Mộc Mạc Ly nâng tay khẽ che lấy gương mặt, ra vẻ e thẹn: "Ây da sao ngươi lại tự nhiên khen ta vậy? Ta sẽ thấy ngại đó."
"..." Kỳ Minh đại thần tức đến câm lặng.
"Đùa với ngươi, đùa với ngươi thôi. Ta đến đây là có việc quan trọng cần sự giúp đỡ của ngươi đó."
Đoan Mộc Mạc Ly khôi phục lại dáng vẻ đoan chính. Y nở một nụ cười tao nhã, lấy từ tay áo ra một bông hoa màu tím nhỏ bằng hai đầu ngón tay, đặt nhẹ lên bàn.
"Ngươi từng nói với ta ngươi cần tìm một loài hoa tên Lưu Sương đúng không?"
Kỳ Minh vừa nhìn thấy loài hoa kia, lập tức vui đến bật dậy.
"Sao ngươi lại có được nó? Ta đang điều chế một loại thuốc đặc biệt, không có Lưu Sương nên vẫn mãi không thể thành công."
Đoan Mộc Mạc Ly hơi nheo mắt, ra vẻ tự hào: "Kỳ lân thần, ngài quên ta là phượng hoàng thần, vương của Tây Vực rồi hử?"
"Ừ ừ ngươi là giỏi nhất, bá đạo cho ngươi tất!" Kỳ Minh hạnh phúc đến quên cả cãi trả, hắn hớn hở giơ tay định lấy bông hoa trên bàn, lập tức bị Đoan Mộc Mạc Ly chặn lại.
"Đâu có dễ thế. Lưu Sương cả nghìn năm mới nở một đoá, ta ngày trước cũng là may mắn lắm mới vô tình nhìn thấy, còn phải thu nó vào trong hồn ấn không dám dùng đấy." Đoan Mộc Mạc Ly tươi cười: "Đưa nó cho ngươi cũng được thôi, nhưng phải giúp ta một việc."
Gương mặt Kỳ Minh lập tức trở nên nghiêm túc: "Còn có việc gì mà phượng hoàng các ngươi không làm được nữa?"
Đoan Mộc Mạc Ly khẽ gõ ngón tay lên bàn, y không hề phát hiện ra giọng nói của mình bỗng trở nên lo lắng.
"Ta được nghe rằng kỳ lân tộc từng người đều là thần y có thể cải tử hoàn sinh, ngay cả thiên giới cũng không ai có y thuật tốt bằng các ngươi."
"Đừng nói như vậy, đến đời của ta thì chẳng còn được thần kỳ như vậy nữa." Kỳ Minh buồn bã thở dài.
"Không phải nhờ ngươi hồi sinh ai cả, chỉ là không biết ngươi có thể giúp ta che giấu đi lửa phượng hoàng không?"
"Ý ngươi là..."
"Phải. Ta đang cần sử dụng một loại linh lực khác với hiện tại. Chẳng hạn như thay vì lửa, linh lực của ta sẽ... ừm... tạo ra băng?" Đoan Mộc Mạc Ly thấp giọng dò hỏi.
"Ta không biết ngươi đã dính phải chuyện rắc rối gì, nhưng phượng hoàng mà lại muốn phong ấn ngọn lửa của chính mình, như vậy nguy hiểm có khác gì tìm chết." Kỳ Minh thoáng nhíu mày, hắn cầm lấy tay Đoan Mộc Mạc Ly, cẩn thận xem xét thể trạng y một hồi.
"...Ta cũng hiểu việc này là nghịch thiên. Nhưng biết đâu nhờ vậy mà tìm ra manh mối của chân hoả phượng." Đoan Mộc Mạc Ly thở dài.
Kỳ Minh buông tay y ra, chống cằm suy nghĩ một lúc lâu.
"Cũng không phải nghịch thiên gì, nhưng việc này có thể tạo ra tổn thương về sau, khiến linh lực của ngươi suy yếu đi nhiều."
"Ta có thể sửa đổi mạch hồn của ngươi, khiến ngươi tạm thời không thể điều khiển hay phát ra lửa nữa. Còn tạo ra nguyên tố khác thì không thể đâu, ngươi phải dùng linh lực tự thân để chiến đấu thôi."
Ánh mắt Đoan Mộc Mạc Ly thoáng hiện lên một tia thất vọng, sau đó lập tức vui vẻ trở lại: "Kỳ Minh ngươi dạy ta cả thuật dịch dung nữa, như vậy mới hoàn mỹ không tạo ra chút sơ hở nào."
"..." Ngươi khiến ta thấy sợ rồi đấy.
.......
Bốn thượng cổ thần thú trong truyền thuyết bao gồm rồng, phượng hoàng, kỳ lân và rùa, chia nhau cai quản các phương từ thuở hồng hoang.
Một thời gian rất lâu sau đó, xuất hiện những con người có mạch hồn đặc biệt. Những người này nhận ra họ có thể tu tiên để phi thăng thành thần, hoặc thậm chí chọn cách tu ma để có một cuộc sống vĩnh sinh.
Chính sự kiện này đã khiến tồn tại của bốn loài linh thú dần bị phai mờ theo dòng chảy thời gian.
Tính đến nay, long thần đã là loài tồn tại lâu nhất, cũng là tộc có đông thành viên nhất.
Rồng vốn tính "dâm", nên có tình nhân ở khắp tam giới. Nhưng cũng bởi vậy nên huyết thống ngày càng phai nhạt, đến bây giờ những kẻ thuần huyết đã chẳng còn lại bao nhiêu.
Đối với phượng hoàng, tuy bản tính chung thủy, nhưng lại quá mức cố chấp, một khi đã nhận định bạn tình, nhất định sẽ gắn bó cùng nhau tới khi chết. Cũng vì lý do này mà huyết thống tuy cao quý, nhưng cả thế gian cũng chỉ còn hơn ba mươi con phượng hoàng còn sống.
Kỳ lân so với phượng hoàng lại càng coi trọng hôn nhân và huyết thống, đáng tiếc giống nữ lại khó sinh nở, khiến cho tộc càng ngày càng ít người, cuối cùng biến mất trong lịch sử lục địa.
Giờ đây, trong một căn phòng tại một nơi vắng lặng không dấu chân người, thế gian hoàn toàn không hay biết đang có một con phượng hoàng mạnh mẽ