Dãy núi Thiên Sơn, phía Nam lục địa.
Trong thư phòng, một nam nhân y phục trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh, đang nhè nhẹ gõ từng ngón tay lên bàn như đang chờ đợi điều gì. Trang phục hắn mặc tuy đơn giản, nhưng chỉ cần đai lưng màu lam cũng đã đủ tôn lên vóc dáng hoàn mỹ cao ngất kia.
Từ ánh nến le lói phát ra trên bàn, có thể nhận ra cả cơ thể hắn đều lộ rõ vẻ mệt mỏi. Tuy gương mặt tinh xảo như tạc, nhưng ánh mắt lại quá mức âm trầm, không nhìn ra được cảm xúc ẩn giấu bên trong.
"Ca ca, đệ có thể vào không?"
Phượng Thanh Di nâng mi mắt, hất nhẹ ngón tay về phía ánh nến trước mặt, ngọn lửa liền như được đổ thêm dầu mà cháy bùng lên, sau đó vài giây lại dịu xuống như cũ.
Phượng Sở Nhạc hiểu ý, nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.
"Ca ca vất vả rồi."
Phượng Thanh Di day nhẹ thái dương, yên lặng một hồi mới cất giọng trả lời.
"Ta không sao. Nữ tử kim long tộc kia, nàng ta lại gửi thư mời đàm đạo tới đệ đấy."
Phượng Sở Nhạc nghe đến ba chữ "kim long tộc", mặt liền thoáng chốc đỏ lên.
Phượng Thanh Di hơi nhếch khoé miệng, ra vẻ nguy hiểm mà trêu chọc:
"Hử? Hai người có vẻ rất thân thiết nhỉ? Đệ đã tính tới chuyện sính lễ hỏi cưới nàng ấy chưa?"
"Sở Nhạc không dám. Huynh trưởng còn ở đây, sao đệ có thể tơ tưởng đến chuyện tình ái." Phượng Sở Nhạc vốn da mặt mỏng, chỉ cảm thấy một câu nói đùa này lại khiến trên đầu cậu nóng đến sắp nhả khói phun sương. Cậu đương nhiên không muốn bị ca ca mình phát hiện ra, vội vàng quỳ một chân xuống đất, sau đó cúi người cố gắng che đi gương mặt đã đỏ như tôm luộc.
Phượng Thanh Di vốn đang đau đầu vì lượng công văn chưa thể giải quyết, vậy mà cũng bị sự khả ái của đệ đệ làm cho bật cười: "Nàng ta lần nào gửi thư đến cũng đề bên ngoài là mời đệ luận trà. Vậy mà lại luôn khiến đệ đệ của ta ngẩn ngơ như người mất hồn."
"..." Phượng Sở Nhạc đầu lại cúi thấp hơn một đoạn, nhìn vẻ ngoài không có gì khác thường, duy chỉ có lỗ tai ửng hồng là đang bán đứng cậu.
Phượng Thanh Di chầm chậm đứng dậy, cả người đều là dáng vẻ đế vương trời sinh. Hắn lười biếng bước về phía đệ đệ mình, dịu dàng đặt tay lên lưng cậu.
"Nếu thích nàng ấy thì nói ra, nếu không sẽ hối hận giống ca ca ngươi vậy."
"Vâng..." Phượng Sở Nhạc trong thoáng chốc hơi giật mình, nhưng sau khi hiểu ra ý trong lời nói của Phượng Thanh Di, trong lòng liền nổi lên một trận chua xót.
Ngày biểu ca còn ở trong tộc, Phượng Thanh Di lẫn Phượng Sở Nhạc đều còn quá trẻ. Phượng Sở Nhạc lúc ấy cả người vẫn còn vương nét trẻ con, có quá nhiều chuyện dù rõ ràng ngay trước mắt cũng không hề hay biết.
Rất nhiều năm sau đó, ca ca dù đã đến tuổi trưởng thành nhưng quyết không thú thê, bản thân hắn mỗi lần nhắc đến Đoan Mộc Mạc Ly đều là ánh mắt nuối tiếc và đè nén không thôi, Phượng Sở Nhạc mới biết tình cảm của huynh trưởng với biểu ca sâu sắc hơn thứ được gọi là tình huynh đệ rất nhiều.
"Huynh trưởng, theo như tin tức được truyền về từ Tây Vực, hôm nay một ma tộc ở Bắc Cương đã tới tìm biểu ca." Phượng Sở Nhạc chợt nhớ ra việc quan trọng cần báo lại, cậu lấy từ trong tay áo ra một phong thư, cúi người dâng lên.
"Ma tộc? Là kẻ nào?" Phượng Thanh Di mày kiếm phút chốc nhíu chặt.
"Là ma tôn của Bắc Cương, Mạc Bắc Thanh." Phượng Sở Nhạc nhìn ca ca mình, giọng nói bỗng chốc lo lắng: "Biểu ca tuy đã kết minh với hắn từ hơn ba trăm năm trước, nhưng đây là lần đầu tiên ma tôn chủ động tìm tới rừng Minh Linh, liệu..."
"Truyền lệnh ta theo dõi sát sao Bắc Cương và Tây Vực những ngày tới, đặc biệt là nơi cư ngụ của Mạc Bắc Thanh." Phượng Thanh Di lạnh giọng.
Dưới bệ cửa sổ có một con khổng tước lông xanh như ngọc, đang phủ phục yên lặng chờ lệnh, sau khi chủ nhân nói dứt câu liền bay ra ngoài rồi lao vụt đi.
Phượng hoàng là thần thú cổ đại, là vị vương chân chính ngự trị muôn loài chim muông. Trên thế gian này, không có một tộc nhân hay môn phái nào biết nhiều bí mật và có thể truyền tin nhanh hơn bọn họ. Sau khi mệnh lệnh được ban ra, chỉ trong vòng một buổi tối toàn bộ Tây Vực và biên giới Bắc Cương đã bị những loài chim đủ mọi kích cỡ, linh lực canh chừng sát sao.
"Huynh trưởng, huynh có muốn đệ sắp xếp người bảo vệ biểu ca không?"
"Trước tiên ta cần biết y đã đáp ứng Mạc Bắc Thanh làm những gì." Phượng Thanh Di thở nặng nề: "Nếu đã là chuyện mà cả y còn không giải quyết được, những kẻ đệ sắp xếp liệu có thể làm được gì."
Phượng Sở Nhạc nhìn dáng vẻ mệt mỏi của ca ca, trong lòng đều là một trận khổ sở. Đến bây giờ, cậu cố gắng suy nghĩ tới đâu cũng không hiểu tại sao Đoan Mộc Mạc Ly lại đột ngột cắt đứt như vậy.
Cậu khẽ thở dài, nhẹ giọng: "Phượng hoàng tộc với ma tộc từ lâu vốn không can hệ gì tới nhau, huynh nghĩ tại sao khi đó ma tôn lại chấp nhận kết minh với biểu ca?"
Phượng Thanh Di không lập tức trả lời. Hắn ngẩng đầu trầm lặng hồi lâu, sau đó bỗng quay sang Phượng Sở Nhạc thản nhiên nói: "Tiểu Nhạc, thay ta đảm đương sự vụ trong tộc ba tháng tới, sáng sớm mai ta sẽ rời Thiên Sơn."
"Ba tháng?" Phượng Sở Nhạc thiếu chút nữa ngắc ngứ, trong lúc vô tình liếc mắt sang, liền nhìn thấy trên bàn Phượng Thanh Di sừng sững hai chồng công văn, mỗi chồng cao hơn sáu mươi phân, đang toả ra uy áp vô cùng khủng bố.
"..." Phượng Sở Nhạc