Phương Pháp Chính Xác Thay Đổi Kịch Bản

Chương 26


trước sau


Giang Họa cả kinh, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, tứ gia vừa lúc mở cửa phòng, ánh mắt hai người liền đụng nhau trên không.

Liếc nhau xong, Giang Họa dường như không có việc gì đứng lên, hành lễ vấn an tứ gia, "Gia đã trở lại, ngài có muốn dùng bữa tối?"

Tứ gia không đáp, chỉ giơ giơ cằm ý bảo Giang Họa ngồi xuống, "Nghe nói phúc tấn hôm nay chưa ăn gì cả?" Lại quay đầu nhìn Lục Vu cùng Tô Bồi Thịnh vừa bước vào, liếc mắt một cái.

Lục Vu rất có ánh mắt lui ra ngoài, trong miệng nói, "Nô tỳ liền đi truyền thiện." Mau mau mà lưu.

Tô Bồi Thịnh bị nhà mình chủ tử nhìn đến da đầu tê dại, cười gượng cũng rời khỏi ngoài cửa, thuận tay đóng cửa phòng.

Cửa vừa đóng lại, trong nhà liền an tĩnh.

Giang Họa đáy lòng còn tính ổn, nhưng trên mặt vẫn là làm ra tư thái bất an: "......"

Thấy phúc tấn còn biết sợ, tứ gia chỉ hừ lạnh một tiếng, kéo ghế dựa ngồi xuống, "Nghĩ thông chưa?" Đây là muốn hỏi cô câu hỏi lần trước, liệu cô đã nghĩ ra lý do vì sao hắn nên tiếp tục để cô ở vị trí tứ phúc tấn hay chưa.

Câu này có lẽ là muốn ra oai phủ đầu, không cần biết tứ gia có não tàn thật hay không, nhưng hắn muốn thu thập giang họa, sẽ chẳng nhàm chán đến đây làm bộ làm tịch.

Giang Họa thành thật mà lắc đầu, "Thiếp suy nghĩ nửa ngày, vẫn chưa nghỉ xa lí do gì, gia đã tới rồi."

Tứ gia khẽ đáp, "Một lý do, cũng khó nghĩ như vậy sao?"


Giang Họa lại lần nữa lắc đầu, "Nếu gia không muốn so đo cùng thiếp, thiếp tùy ý đưa ra lí do là vì lỡ lời, vì bi phẫn lừa gạt gia, gia liền hận thiếp ở trong lòng thì sao, đến lúc đó khóc lóc xin tha, liệu gia có tha cho thiếp?

Tứ gia bật cười, "Cho nên nàng hiện tại đã không có khóc rống, cũng không miệng lưỡi lanh lợi, là vì gia sẽ không so đo?"

"Thiếp sao dám tùy tiện đoán suy nghĩ của gia," Giang Họa bị dỗi một câu, trong lòng biết hắn có ý định buông tha mình, liền mềm giọng,"Gia luôn luôn rộng lượng, thiếp ngày đó là bi phẫn đến mê sảng, không suy xét đến cảm nhận trong lòng ngài." Lại nhịn không được đào hố cho tứ gia, tứ gia so đo với cô chính là không rộng lượng.

Cái hố vừa to vừa sâu này của Giang Họa, làm sao không biết, nhưng hắn cũng cảm thấy có phần đuối lý, lười để tâm đến chút chiêu trò nho nhỏ của Giang Họa, hắn chỉ coi như không nghe được, bắt lấy trọng điểm là Giang Họa chịu nhún nhường, "Phúc tấn là người thông minh. Cũng vì thế, niệm tình phúc tấn ngày thường vì gia vất vả làm lụng, gia không truy cứu tội bất kính, chỉ là về sau nàng nói chuyện phải nghĩ trước ngẫm sau xem cái gì có thể nói...... cái gì không thể nói."

Giang Họa liền đứng lên, lại lần nữa cung kính hành lễ, nghiêm nghị trả lời, "Đa tạ gia rộng lượng, thiếp hiểu."

Tứ gia thấy nàng thái độ thành khẩn, vốn dĩ chính là muốn buông tha, cũng không tiếp tục khó xử nàng, ngón tay điểm mặt bàn.

Giang Họa biết đây là ý tứ muốn cô ngồi xuống, liền theo tứ gia đoan chính ngồi đối diện hắn.

Việc này chính thức kết thúc.

Giang Họa thấy chỉ số thông minh của tứ gia đột nhiên online cũng bất ngờ, nhưng cô không định ăn khổ nữa, áp xuống nghi vấn trong lòng, trò chuyện sự vụ trong phủ với hắn.

Tuy rằng nói hậu viện do tứ phúc tấn quản, nhưng có rất nhiều chuyện, cô vẫn không thể tùy ý quyết định.

Tứ gia theo Giang Họa nói vài câu, hai người có tới có lui, không giống phu thê mà tôn trọng nhau như khách.

Nói đã đủ rồi, liền nghe Tô Bồi Thịnh bên ngoài gõ cửa, "Chủ tử, bữa tối đã bị xong, nô tài dọn lên cho ngài?"

Tứ gia "Ừ" một tiếng.

Tô Bồi Thịnh liền mở cửa, cùng Lục Vu Hoàng Diệp mấy nha đầu nhanh tay nhanh chân mang đồ ăn bày biện lên. Mấy người thấy không khí giữa hai chủ tử nhà mình đã hòa hoãn, biết phu thê đã làm lành, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, an tâm hầu hạ tứ gia cũng Giang Họa dùng bữa.

Cũng là trùng hợp, tứ gia hôm nay chưa ăn cái gì vào bụng, bao tử đã sớm biểu tình. Đồ ăn ở chỗ Giang Họa thật ra không nhiều lắm, vốn chỉ dọn cho một người, hắn ăn một lát sau, đồ ăn trên bàn nhanh chóng biến mất veo.

Đồng dạng đói bụng Giang Họa mới ăn được lửng dạ, cũng chỉ có thể ai oán mà nhìn chằm chằm tứ gia liếc mắt một cái, uể oải hạ đũa.

Tứ gia không chú ý lão bà ăn đã ăn được bao nhiêu, hắn cảm thấy mỹ mãn mà lau miệng, lấy ra một chồng giấy đưa cho Giang Họa, liền thoải mái đứng dậy, đứng ở bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh.

Biết trọng điểm tới, Giang Họa tiếp nhận lấy tập giấy, đổi một vị trí thuận tiện có ánh sáng tốt, một tờ một tờ lật xem.

Càng xem, càng kinh ngạc.

Từ cốt truyện mà nói, Đồng Tú Ngọc không có ác ý với Hoằng Huy, cũng chưa từng động thủ. Bất quá sau này Giang Họa kết hợp hiện thực với những nghi vấn về Đồng Tú Ngọc, cũng chưa có kết luận cuối cùng.

Đương nhiên, thật sự tiếp xúc Đồng Tú Ngọc rồi, cũng biết mình là suy nghĩ nhiều —— mặc kệ Đồng Tú Ngọc trong lòng có đúng như trong cốt truyện hay không, lấy chỉ số thông minh của nàng ta, chỉ sợ cũng chẳng thể uy hiếp Hoằng Huy.


Giang Họa phi thường tự vả mặt mà thừa nhận suy đoán trước kia với Đồng Tú Ngọc đều là phán đoán nghi nhân trộm rìu.

*nghi nhân trộm rìu: Ngày xưa, có một anh chàng tiều phu làm mất cây rìu. Anh ta liền nghi ngờ kẻ trộm là cậu bé hàng xóm tinh nghịch. Vì vậy, mỗi khi nhìn thấy cử chỉ, hành động, biểu cảm của cậu bé đó anh ta liền nghĩ đó là biểu hiện của kẻ cắp. Cho đến một ngày người tiều phu tìm thấy cây rìu trên một gò đất do mình bỏ quên. Anh ta mới hối hận về những suy nghĩ trước đây. Và kể từ đó mỗi khi thấy cậu bé hàng xóm, những suy nghĩ về kẻ cắp không còn xuất hiện trong đầu anh ta nữa.

Loại trừ Đồng Tú Ngọc đi, người trong phủ có khả năng ra tay với Hoằng Huy cũng chỉ có một, ngược lại, nhân tố bên ngoài càng có khả năng hơn, Giang Họa cho rằng nguy hiểm đến từ đám người Thái tử và các a ca càng lớn hơn, cho dù quan hệ hiện tại của bọn họ không kém.

Giang Họa vẫn rất nghi ngờ, nếu như là người ngoài, ai lại tận lực tìm mọi cách giết Hoằng Huy, kết thù với tứ gia, phải biết rằng, thời điểm hiện tại là quá sớm để hành động, dù trừ bỏ được một đứa con vợ cả là Hoằng Huy, ai có thể chắc rằng tứ phúc tấn sau này không thể mang thai, là ai hành động một cách vội vàng như vậy.

Không nghĩ tới Giang Họa lại lần nữa tự vả mặt một phen...

Bởi vì hung thủ đứng

sau cái chết của Hoằng Huy vậy mà lại là nàng!

Bát phúc tấn!

Mà nguyên nhân bát phúc tấn ra tay...

Giang Họa khóe miệng trừu trừu, cảm thấy tám phúc tấn quả thực có bệnh.

Bởi vì hàng xóm bát phúc tấn chướng mắt vẻ sủng nịnh của tứ phúc tấn với Hoằng Huy, nàng cảm thấy tứ phúc tấn là đang khoe khoang, cho nên nàng muốn hung hăng cho tứ phúc tấn một bạt tai, bạt tai đó chính là cái chết của Hoằng Huy.

Bát phúc tấn không chỉ nói xấu sau lưng tứ phúc tấn, trùng hợp là, tứ gia và bát gia cũng có tranh cãi, một người phe Thái tử, một người phe quận vương, ở trước mặt Khang Hi đế cãi nhau om tỏi một trận.

Với đàn ông, việc cãi nhau này chẳng là gì, Khang Hi cũng lười đến để ý —— anh em nhà ai khi còn nhỏ mà chẳng đánh nhau, hiện tại chỉ cãi qua cãi lại nhao nhao không động thủ, rất hài hòa có được không!

Chính là tám phúc tấn không nghĩ như vậy!

Sau khi cãi nhau một hồi, việc vẫn là giao cho tứ gia làm, bát phúc tấn biết được thì trong lòng khó chịu cực kỳ, vẫn luôn muốn cho tứ gia ăn mệt.

Sau lại đó nàng vô tình nghe hạ nhân nói lên con nàng bị bệnh, lại cảm thấy vẻ khoe khoang của tứ phúc tấn thật đáng giận, không biết dây thần kinh nào trong đầu bát phúc tấn bị đứt, liền đánh chủ ý lên người Hoằng Huy —— đứa con vợ cả duy nhất phủ tứ gia, nếu nó bị bệnh, tứ gia có thể không lo lắng? Tứ phúc tấn có thể không khổ sở?

Đến lúc đó tứ gia làm việc không xong, chẳng phải là mất mặt? Tứ phúc tấn dám ở trước mặt nàng diễu võ dương oai, để xem nàng còn có thể rêu rao thế nào!

Lấy tinh thần lôi phong này, bát phúc tấn không tiết lộ kế hoạch thiên tài này cho bất kỳ ai, liền lén lút bắt đầu hành động, sử dụng nhân thủ đã từng lén lút cài cắm trong phủ tử gia, đánh bậy đánh bạn một lần liền thành công.

Mục đích ban đầu là muốn Hoằng Huy bệnh một hồi, nào biết Hoằng Huy yếu ớt bệnh một lần liền mất, xong việc nàng không phải không sợ, nghĩ đến Hoằng Huy dù sao cũng là cháu trai bát gia, nàng căn bản không dám nói cho bát gia về việc này, vì thế tứ gia nhanh chóng truy được dấu vết.

Mà đối tượng hoài nghi số một trong lòn Giang Họa - Lý thị, cũng không trong sạch.

Bát phúc tấn không dám điều động nhân thủ của bát gia, dùng số ít tay sai của nàng, sao có thể thần không biết quỷ không hay mà động thủ? Có thể là có thể, nhưng xong việc tuyệt đối là lập tức bị xốc ra.

Lý thị là kẻ luôn nhìn chằm chằm Hoằng Huy, nàng rốt cuộc sinh cho tứ gia sinh mấy đứa trẻ, rất được sủng, cũng lén lút gài người bên cạnh tứ phúc tấn, bởi vì vị trí không quan trọng lại điệu thấp, thật đúng là không khiến cho tứ phúc tấn chú ý.


Ngay sau khi tay sai của bát phúc tấn lén lút ra tay, để lại chiếc khăn có dịch thể của người bị bệnh, nàng là người đầu tiên biết được.

Vậy là Lý thị thuận lý thành chương, vốn dĩ căn bản không dám động thủ, Lý thị vừa thấy cơ hội như thế, có sẵn người chịu tội thay —— tuy rằng không biết là ai —— đương nhiên vui mừng quá đỗi, đổi chiếc khăn kia để Hoằng Huy trực tiếp sử dụng bên người, còn hảo tâm mà che giấu dấu vết cho người kia: Miễn cho người này quá nhanh bị tra được.

Chờ Hoằng Huy nhiễm bệnh, Lý thị đã sớm dọn sạch đám tay chân bên người Hoằng Huy.

Mà tứ gia cùng tứ phúc tấn trong lúc nhất thời cũng không phát hiện bất thường.

Nếu không phải tứ gia xong việc liền điều tra kỹ càng, Lý thị đánh giá sai nỗ lực của tứ gia ở phương diện này, nàng liền thật sự thành công —— bởi vì rất có thể tứ gia chỉ tra được bát phúc tấn mà tra không đến Lý thị.

Dù sao trong lịch sử, tứ gia trả thù bát phúc tấn thực thảm, chẳng phải là nghiền xương thành tro sao, rất khó nói có phải vì việc này hay không. Nhưng Lý thị an an ổn ổn sống đến già, nếu không phải con trai nàng Hoằng Khi vô dụng, nói không chừng nàng còn có thể vớt cái danh Thái Hậu.

Chó cắn người là chó không sủa, Giang Họa trong lòng thở dài.

Về phần tứ phúc tấn, nghiêm túc mà nói, nàng ta cũng không phải người tốt, lúc đối phó Đồng Tú Ngọc tới, thủ đoạn nào mà không dùng, đối phó vớ đứa bé vừa chào đời của Đồng Tú Ngọc càng là hết sức hăng say.

Cho nên Giang Họa tới nay chỉ muốn điều tra rõ cái chết của Hoằng Huy, báo thù cho Hoằng Huy là xong, chỉ cần Đồng Tú Ngọc không nhúng tay, vậy cho dù Đồng Tú Ngọc thật sự tính kế tứ phúc tấn, cô cũng sẽ không đối phó Đồng Tú Ngọc, nói ngắn gọn, chỉ tập trung báo thù cho Hoằng Huy, không báo thù cho tứ phúc tấn.

Về nguyện vọng kéo rớt tứ gia khỏi ngôi vị hoàng đế, đều là tư thù cá nhân, hừm, vì thay đổi cốt truyện mà thôi,

Đi hơi xa rồi, lại nói về tứ phúc tấn,

Tứ phúc tấn không phải người tốt, nhưng trước khi Hoằng Huy chết, nàng không hề động thủ với con cái tứ gia.

Không nghĩ tới bát phúc tấn vì vài chuyện lông gà vỏ tỏi liền chỉnh chết cháu trai mình, thật đúng là lợi hại.

Giang Họa đang ở trong lòng phát biểu cảm nghĩ với bát phúc tấn, tứ gia đã từ bên cửa sổ đi đến bên cạnh, nhàn nhạt nói, "Biết được chân tướng, nàng muốn làm gì đây?"

"Làm gì ư?" Giang Họa ngẩng đầu lên, hung hăng cười, "Thiếp muốn mạng sống của nàng!"

Tứ gia cười, mang theo một chút tán thưởng, "Không nghĩ tới phúc tấn quyết đoán như thế......"

Không đợi tứ gia nói tiếp, Giang Họa liền phát biểu, "Thiếp muốn mạng sống của nàng —— không chỉ là Quách Lạc La thị (bát phúc tấn), còn có...... Lý thị!"

Tứ gia cười không nổi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện