Tứ gia chăm chú nhìn Giang Họa, "Phúc tấn, ngươi biết bản thân đang nói cái gì không?"
Giang Họa ngữ khí chắc nịch, "Gia đã nói chân tướng cho thiếp thân, chẳng lẽ không biết được thiếp thân có ý định này? Lý thị to gan như vậy, thiếp đương nhiên muốn thành toàn nàng."
"Gia biết ngươi chịu ủy khuất," tứ gia thở dài, một tay đỡ bả vai Giang Họa, thoáng mềm giọng thương lượng, "Gia sẽ giao Hoằng Quân cho những người khác nuôi dưỡng, Lý thị nàng...... Rốt cuộc không phải nàng làm một mình, nàng cũng không phải chủ mưu......"
Giang Họa nghe vậy, không chịu nhượng bộ, "Phải, nếu không phải Lý thị cho rằng Quách Lạc La thị cõng nồi, bằng lá gan nàng ta, cả đời cũng không dám làm gì Hoằng Huy."
Lời còn chưa dứt, tứ gia gật đầu tán đồng, "Nếu như thế, về sau liền nhốt nàng ta ở trong viện tránh chướng mắt nàng, trừng phạt như vậy là đã đủ rồi."
Giang Họa lại lắc đầu, "Thiếp biết được gia nhớ đến Hoằng Quân," nàng khuyên bảo, "Nhưng sự tình không thể giải quyết như vậy. Lý thị ra tay với con nối dõi là phạm vào tội lớn. Nếu gia vì nàng có nhi tử mà tha cho nàng, tương lai những người khác, tỷ như Đồng thị...... Nếu có nhi tử, khó nói liệu nàng có noi theo Lý thị hay không."
Dừng một chút, thấy tứ gia không nói chuyện, Giang Họa trong lòng hơi có kinh ngạc, ánh mắt lóe lóe, nói tiếp, "Quy củ chính là quy củ."
"Ai phạm vào quy củ, đặc biệt là việc lớn như vậy, nếu chỉ bị giam lỏng, về sau trong phủ còn có quy củ gì nữa? Gia, ngài không nghiêm trị Lý thị, chỉ sợ tương lai sẽ không chỉ có một đứa tình cờ chết bệnh như vậy. Chờ đến gia lớn tuổi, nhi tử lại chỉ còn một đứa... Với người mẹ, còn gì quan trọng hơn tiền đồ như ván đã đóng thuyền của con trai? Chỉ có tử vong, mới đủ kinh sợ."
Nói xong, Giang Họa thẳng thắn nhìn về phía tứ gia, dò hỏi ý tứ.
Tứ gia duỗi tay nhéo giữa mày, trầm mặc thật lâu sau, mới nói "Hiện tại không được...... Ít nhất phải nửa năm."
"Thiếp biết nặng nhẹ." Tứ gia không muốn Lý thị chết ngay lúc này, làm người ngoài đoán ra là ai động tay chân, Giang Họa hiểu điều này, với cô mà nói, chỉ cần Lý thị đền mạng cho Hoằng Huy thì dù sớm hay muộn cũng không phải vấn đề.
Tứ gia cũng gật gật đầu...... Hai người nhất thời không nói chuyện, đơn giản thưởng trà. Giang Họa thong thả mà phiết nước trà, trong lòng cân nhắc tình huống.
Quách Lạc La thị không dễ đối phó, nàng có bát gia che chở, ngày thường không quan hệ thân thiết với Giang Họa, huống hồ hành động của nàng ta bát gia cũng không biết. Giang Họa hiện tại sẽ không thu thập nàng, càng không muốn bại lộ địch ý trước mặt bát gia.
Nhưng Lý thị gần ngay trước mắt, cô là sẽ không bỏ qua.
Tứ gia còn nói cái gì Lý thị không phải chủ mưu, buồn cười!
Nếu không phải nàng ác độc, đổi khăn thành khăn tùy thân cho Hoằng Huy sử dụng, liệu thằng bé có chết tức tưởi như vậy,
Chính là Lý thị phát rồ, không chút do dự mà động thủ!
Chính bởi vì Lý thị, Hoằng Huy bệnh càng lúc càng trầm trọng, càng là bởi vì Lý thị giúp Quách Lạc La thị che giấu dấu vết, thái y không tìm được nguyên nhân gây bệnh, chỉ coi là Hoằng Huy bị cảm......
Nếu có thể biết được nguyên nhân gậy, Hoằng Huy không nhất định sẽ chết.
Không phải chủ mưu? Lý thị mới xác xác thật thật là hung thủ giết người! Động cơ của nàng là muốn diệt sinh cơ của Hoằng Huy. So với Lý thị ác độc, Đồng Tú Ngọc Mary Sue bị ngôn tình thanh xuyên đầu độc còn có vẻ đáng yêu ngây thơ ấy!
Rốt cuộc nàng ta có chút ngốc, nhưng ít nhất nàng còn muốn cứu Hoằng Huy, vẫn là có nhân tính có lương tâm.
Nghĩ đến Đồng Tú Ngọc, Giang Họa thăm dò mở miệng, ngữ khí u oán, "Lại nói tiếp, gia, Đồng thị thì sao? Nàng có ý định đổi thuốc khi Hoằng Huy bệnh nặng, việc này?"
Tứ gia cũng đang suy nghĩ việc này, hai người cũng là vì Đồng thị mà cãi nhau một trận lớn, không nghĩ biết được tiền căn hậu quả, tứ phúc tấn vẫn là bắt lấy Đồng thị không bỏ......
Nhưng việc liên quan đến Đồng thị không đơn giản, nếu hắn nói không rõ, chỉ sợ phúc tấn tương lai còn muốn cắn không bỏ.
Cân nhắc trong, tứ gia trầm ngâm một lát, thong thả ung dung nói, "Đồng thị...... Nàng là xuất phát từ hảo tâm,"
Thấy Giang Họa vẻ mặt kích động muốn nói gì, tứ gia nhanh chóng thủ thế ngăn lại nàng, nói tiếp, "Nàng ấy đầu óc có chút Khụ...... Tóm lại nàng ấy có thứ tốt, lại tựa hồ nhận định ngươi sẽ không chịu dùng thuốc của nàng ấy, mới ngầm muốn thay đổi thuốc cứu Hoằng Huy. Việc này gia đã điều tra rõ, ngươi không cần coi nàng như địch nhân."
Giang Họa hoài nghi, "Nàng thì có cái thuốc gì tốt? Huống chi Hoằng Huy bệnh không tốt, ngay từ đầu uống thuốc đã không đúng bệnh, dù có đổi cũng muộn, nàng cho rằng đổi thuốc thì tốt rồi?"
Ánh mắt nàng nhìn tứ gia như nhìn một kẻ thiểu năng, giống như