Trịnh Tử Hạo thẳng thừng chấm dứt cuộc nói chuyện, tự nhủ bao giờ tài liệu đến mình sẽ khẩn trương học tập, nhanh chóng tích lũy lí thuyết để vươn tầm chuyên gia. Trịnh Kỳ cứ nghĩ những kiến thức lâm sàng thực tiễn của mình sẽ được viết vào văn của em họ thì hồ hởi lắm. Nhưng mà có một vấn đề.
“Lại làm sao nữa?” Trịnh Tử Hạo ra chiều sốt ruột.
“Lại là lại thế nào? Vừa nãy chính chú gọi anh cơ mà!”
“Ông vào đề đi.”
“Anh cho chú tài liệu tham khảo, thế có được chú thích là ‘tài liệu chuyên môn trong truyện được cung cấp bởi bác sĩ Trịnh Kỳ của phòng khám XXX’ không?”
“Tạm biệt!”
Trịnh Tử Hạo dập máy, còn anh họ gã quyết định thây kệ gã, dĩ nhiên tài liệu cũng chẳng cho miếng nào.
Không cho thì thôi.
Không có tài liệu của bác sĩ chuyên khoa thì tôi kiếm bệnh nhân là được chứ gì.
Bác sĩ chuyên khoa ít, người mắc bệnh đầy đường. Trịnh Tử Hạo mày mò tìm đọc trên mạng một hồi mới thấy Tăm Bông Trắng thật đáng thương. Dù bệnh của cậu thuộc dạng nào đi chăng nữa thì cũng không vui vẻ gì. Tuy trước đó gã không hỏi rõ tình huống cụ thể vì lúc ấy đã bảo phải kiểm tra tận nơi mới có thể đưa ra chẩn đoán chính xác nhất, nhưng khi đọc về những bệnh nhân trên mạng, Trịnh Tử Hạo vẫn thấy buồn lòng.
Chỗ đó tương đối quan trọng nhưng cũng chỉ tương đối mà thôi. So với những bộ phận khác thì bông cúc chẳng được chú ý mấy, cũng chỉ có độc một chức năng. Gã không ngờ bệnh liên quan đến bộ phận này lại ảnh hưởng đáng kể đến vậy.
Mặc dù không phải bác sĩ, nhưng làm người phải có lòng kiên trì. Nếu Tăm Bông đã coi mình là bác sĩ thì mình phải chuyên nghiệp một tí mới được. Gã là người có lương tâm, không thể làng nhàng như cái bọn lang băm trên quảng cáo dán cột điện.
Ngộ nhỡ Tăm Bông hỏi tên thật của mình thì sao nhỉ?
Ờm, cứ trả lời là Trịnh Kỳ đi.
Trịnh Tử Hạo vuốt phẳng ngực chiếc áo phông cộc tay vốn đã rất phẳng trên người mình, trông gã điềm nhiên hết sức, không hề áy náy tẹo nào.
Nghiên cứu một mạch hết cả buổi chiều, bỏ cả bữa cơm, đúng là quên ăn quên ngủ. Bù lại, gã học được rất nhiều thứ mới, thu hoạch vô số điều hay.
Vì thế trong chương truyện nóng hổi tối đó, Lục Thiến bị viêm ruột thừa cấp.
…
“Trời ơi đau quá!” Lục Thiến bỗng dưng tái mét, vừa ôm bụng vừa vã mồ hôi.Lương Khâu choàng tay quanh người cô, sốt sắng hỏi: “Thiến Thiến, em đau ở đâu?”“Chỗ này.” Lục Thiến đau quá, thở không ra hơi, “Bên phải.”“Viêm ruột thừa cấp à?” Lương Khâu vội vàng rút điện thoại gọi xe cấp cứu.“Đến thẳng bệnh viện đi. Chờ xe cấp cứu ít nhất cũng mất nửa tiếng.” Chẳng biết từ lúc nào, Lãnh Thiên Thành đã có mặt trong phòng làm việc của họ, giang tay ôm lấy Lục Thiến đang dựa vào lòng Lương Khâu.Lương Khâu giữ chặt Lục Thiến trong lòng, “Anh nghe cho rõ này, giờ anh đã là đàn ông có vợ, hãy dành sự quan tâm ấy cho cô vợ quý báu ở nhà đi.” Nói rồi anh bế Lục Thiến dậy; người cô lạnh buốt đến nỗi không còn nghĩ ngợi nổi nữa, dẫu chưa ngất xỉu thì cô cũng không có tâm trí mà chất vấn Lãnh Thiên Thành đến đây làm gì.“Thiến Thiến, anh gọi điện cho bệnh viện ngay đây, đến nơi mình sẽ phẫu thuật liền. Em yên tâm, không sao đâu.”“Vâng.”Lục Thiến cố mỉm cười, khiến Lương Khâu càng thêm sốt ruột. Thế nhưng giờ không phải lúc để lo, việc cấp bách anh cần làm là liên lạc với bệnh viện. Vừa hạ phanh tay chuẩn bị nhấn ga, anh chợt thấy một chiếc xe quân đội đen sì trước mắt. Di động của Lương Khâu đổ chuông – Lãnh Thiên Thành gọi đến.“Xe tôi dẫn đường.”Lương Khâu chẳng nói chẳng rằng dập máy. Anh không nuốt nổi thái độ của gã, nhưng không thể thừa nhận trong tình huống này, quân bài bố vợ của gã có ích vô cùng.Quãng đường chạy xe mất nửa tiếng cuối cùng chỉ tốn mười lăm phút.Cuộc phẫu thuật được tiến hành kịp thời. Lục Thiến nằm trên giường bệnh, thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng. Lương Khâu nắm tay cô với hi vọng khi cô mở mắt sẽ nhìn thấy anh ngay. Về phần mình, Lãnh Thiên Thành lẳng lặng đi ra khỏi phòng bệnh. Anh ta đến gặp bác sĩ mổ chính và lấy mẩu ruột thừa bị cắt bỏ của Lục Thiến.…
Mặc dù Trịnh Tử Hạo thấy ruột thừa bị cắt bỏ khó mà bảo quản tốt, nhưng gã cảm thấy sở hữu một bộ phận trên cơ thể người ấy là việc hết sức cảm động. Tuy không cần mô tả cặn kẽ khâu bảo quản trong truyện, nhưng gã vẫn muốn hiểu rõ hơn.
Thế là gã bèn tiện tay search bừa, rồi hối hận chỉ trong chưa đầy hai giây.
Trịnh Tử Hạo bình tĩnh đứng dậy đi xăm xăm vào toilet để nôn, nhưng gã nhịn ăn cả trưa lẫn tối nên chẳng nôn được gì, khó chịu chết đi được. Gã lau miệng rồi ngồi lên thành bồn tắm, chợt nhớ đến Trịnh Kỳ.
“Hồi ở trường y ông có học môn giải phẫu không?” Trịnh Tử Hạo nhìn điện thoại, chờ Trịnh Kỳ trả lời tin nhắn.
Ting ting ~.
“Dĩ nhiên là có.”
Trịnh Tử Hạo không muốn hỏi thêm nữa, thật vô nghĩa nếu hỏi ông anh có sợ hay có thấy gớm ghiếc không. Bây giờ Trịnh Kỳ đã mở phòng khám riêng, mệt thì nghỉ, khỏe thì tung tẩy với những sở thích quái quỷ của anh ta, nói chung là sướng tỉnh.
Nhưng ngẫm lại, thật ra mình cũng đang tung tẩy với cái sở thích quái quỷ của mình đây còn gì?
Gã cất điện thoại rồi nhấp miếng nước, hồi nãy khô cổ quá.
Ting ting ~.
“Rồi sao nè?”
Trịnh Tử Hạo bấm ba chữ “không có gì”, nhưng đến lúc gửi gã lại do dự, bèn xóa đi rồi nhắn “Ngủ ngon.”
Trịnh Kỳ thấy lời nhắn “ngủ ngon” của Trịnh Tử Hạo thì bật chế độ im lặng rồi để điện thoại lên tủ đầu giường, thế nhưng anh vẫn thấy ảo vãi. Không dưng tử tế với người, chẳng phường trộm cắp cũng bè gian manh, khéo nó làm việc gì có lỗi với mình cũng nên.
Trịnh Tử Hạo nhìn đồng hồ. Khỉ thật, đã 50 rồi kìa. Gã copy paste như điện xẹt, chẳng kịp soát mà đăng luôn.
Hết hồn chim én, đúng lúc kim giây đi hết vòng thì đăng tải thành công.
Lướt xuống danh sách chương, hay lắm, 11 giờ 50 phút, quả nhiên những lúc thế này không nên phân tâm làm việc khác. May mà nhân phẩm mình tốt, không thì gớm chết mất thôi.
Trịnh Tử Hạo ngó vào QQ, chẳng nhẽ tất cả là vì cậu ta ư? Vì cậu ta nên mấy hôm nay mình mới hoang mang thế này?
Ting ting ting.
Tới rồi.
Tăm Bông Trắng: Chiến thắng!
Diệu Thủ Sinh Xuân: Giật được tem rồi đấy hả?
Tăm Bông Trắng: Chuẩn không cần chỉnh!
Tăm Bông Trắng: Anh Trịnh họp xong chưa nè?
Trịnh Tử Hạo đã quên khuấy vụ này.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Họp xong rồi.
Tăm Bông Trắng: Vất vả quá. Anh đã ăn gì chưa?
Ngay khi thấy câu này, Trịnh Tử Hạo thấy cảm giác khó
chịu vì nôn nao hồi nãy vơi đi rất nhiều. Thật ra mình ăn rồi hay chưa đâu có liên quan đến cậu ấy, thậm chí Tăm Bông Trắng chẳng việc gì phải để ý chuyện cơm nước của gã. Thường thì muộn thế này nào ai đi hỏi người khác đã ăn cơm chưa, ấy vậy mà cái người chưa một lần gặp mặt này lại hỏi gã, bất chấp việc câu hỏi ấy có thể thiếu tế nhị nếu người được hỏi đã ăn cơm đúng giờ.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Anh chưa ăn.
Vốn Lâm Mễ Lạc hỏi thế vì hồi bố chưa nghỉ hưu, cậu đã có ấn tượng rằng những lúc họp hành ông thường không đủ thì giờ để ăn, hoặc chỉ ăn nhuế nhóa lót dạ, bác sĩ rất đông bệnh nhân nên chắc cũng vậy, không ngờ anh chưa ăn thật.
Tăm Bông Trắng: Buổi tối chưa ăn hay bỏ cả bữa trưa thế? Chắc không phải anh đang giảm béo đâu nhỉ.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Cả hai bữa anh đều chưa ăn. Bận quá.
Trịnh Tử Hạo chỉ muốn xem thử xem cậu sẽ trả lời thế nào.
Tăm Bông Trắng: Thế anh có ăn khuya không? Em đãi anh Trịnh nhé. O(∩_∩)O~~
Trịnh Tử Hạo nhìn đồng hồ, phải đi ngủ rồi.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Khuya quá rồi.
Vừa rồi Lâm Mễ Lạc chỉ nghĩ họ ở chung một thành phố, nói chuyện rất hợp dù chỉ mới quen, đã thế còn là fan bự của Bột đại đại, anh Trịnh chưa ăn cơm thì mình mời ăn khuya coi như gặp gỡ sớm thôi, không ngờ anh ta lại từ chối.
Mình đường đột quá.
Tăm Bông Trắng: Em xin lỗi, ha ha, khuya thật rồi. Anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé, uống sữa đi rồi hẵng ngủ, đừng ăn quá nhiều kẻo hại dạ dày.
Trịnh Tử Hạo do dự, có nên cảm ơn không? Nói thế đãi bôi quá nhỉ. Hay cứ bảo “ừ”? Vậy thì ngoan ngoãn quá. Nhưng người ta còn xin lỗi mình cơ mà.
Nhưng hai hôm trước mình mất ngủ cũng chính tại cậu ta còn gì, xin lỗi một câu là ít rồi đấy.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Cảm ơn. Ngủ ngon nhé, em cũng nghỉ sớm đi.
Tăm Bông Trắng: Anh Trịnh ngủ ngon ạ, giữ gìn sức khỏe còn khám bệnh cho em nè.
Đúng rồi, mình còn phải khám bệnh.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Hồ sơ bệnh án cũ của em có đó không?
Tăm Bông Trắng: Có ạ, nhưng vô dụng lắm.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Sao thế?
Tăm Bông Trắng: Cái nào cũng đề nghị làm vật lí trị liệu anh ơi, chẳng có gì khác.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Em không có dị tật đúng không?
Mặc dù đang trao đổi bằng chữ nhưng Lâm Mễ Lạc cũng biết ngượng ngùng.
Tăm Bông Trắng: Không ạ, mọi cái đều bình thường, em chỉ bị hẹp thôi.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Lần trước em bảo bị hẹp bẩm sinh, thế là vừa mới đẻ đã phát hiện hay sao?
Tăm Bông Trắng: Mẹ em kể sáu tháng đầu khá bình thường, nhưng sau đó suốt một tuần em không “đi í” nên mẹ đưa em đi viện, bác sĩ kiểm tra rồi kết luận như thế.
Tăm Bông Trắng: Lớn lên em cũng đi khám lại, người ta vẫn kết luận vậy.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Thế bình thường em…
Trịnh Tử Hạo thấy khó hỏi quá. Hẹp hậu môn sẽ ảnh hưởng đến việc “í í”, thế lúc “í í” cậu ấy phải làm sao?
Tăm Bông Trắng: Ở nhà em lúc nào cũng có sẵn tuýp thụt thông táo. *che mặt-ing*
Thế tức là chỉ bị hẹp thôi chứ không có vấn đề gì khác. Trịnh Tử Hạo nâng cằm, vật lí trị liệu à, tức là dùng dụng cụ ha. Nếu bây giờ cậu ta vẫn còn đi khám thì chắc chưa làm vật lí trị liệu bao giờ rồi.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Anh hiểu rồi. Chuyện nhỏ thôi, chờ điện thoại của anh nhé.
Lâm Mễ Lạc chưa kịp cảm ơn thì Trịnh Tử Hạo đã off mất. Dù tác phong của anh thật chớp nhoáng, nhưng Lâm Mễ Lạc vẫn thấy bác sĩ Trịnh tử tế lắm. Cậu đi viện phải xếp hàng rất lâu nhưng lúc vào khám chỉ được hỏi han vài ba phút, hơn nữa họ còn chẳng muốn mình hỏi nhiều, trừ khi gặp bác sĩ quen. Bác sĩ Trịnh không hề giống thế, quả nhiên fan bự của Bột đại đại đều là người tốt.
Trịnh Tử Hạo đóng máy tính rồi đi đánh răng rửa mặt. Trong lúc vệ sinh cá nhân, gã vô thức nghĩ đến đầu đuôi sự việc chỉ là vì ý muốn trả thù Tăm Bông Trắng bỏ tem khiến mình mất ngủ nhiều này, vậy mà sau đó cái vỏ bác sĩ của mình lại ghi dấu ấn trong lòng cậu ta, rồi quan hệ giữa hai người cũng xích lại gần hơn vì văn của mình và vì chính bản thân mình. Suy cho cùng, cậu ấy không lên mạng được cũng bởi phải thi nên bố mẹ cấm đoán.
Chuyện gặp gỡ đã sát đến mông rồi. Tăm Bông bị hẹp nên không thể “đi í” bình thường, nghĩ cũng tội ghê. Hay là bao giờ gặp mình đãi cậu ấy nhỉ? Rồi dẫn cậu ấy sang chỗ Trịnh Kỳ?
Ừ, cứ chốt thế.
Sau khi lên giường, Trịnh Tử Hạo bèn tìm nhà hàng trên điện thoại. Cuối cùng gã chọn được một nhà hàng buffet ở khách sạn 5 sao, mỗi suất 288 tệ[1], hai người ăn chưa đến 600 tệ.
Chậc, nhưng người ta mới là sinh viên năm ba, 600 có đắt quá không nhỉ?
Thôi, để đến lúc ấy xem cậu nhóc này có ngoan không rồi hẵng quyết định “Campuchia”.
Trịnh Tử Hạo nhắm mắt ngủ mà không hề phát hiện, thật ra hôm nay gã đi ngủ trễ hai phút so với mọi khi.