Mệt quá, mỏi tay quá.
Lúc tỉnh lại, Trịnh Tử Hạo tưởng như mình đã lắc xuyên màn đêm.
Được cái ngủ ngon ra phết, vì mình toàn thắng mà.
Các đồng râm biết đấy, nếu gặp người mình quen trong mơ, khi tỉnh lại cần phải hỏi han người ta cho chắc chắn mới yên tâm. Nếu mơ thấy điều gì hay thì nên chia sẻ với người ta, còn mơ thấy điềm gở thì cũng phải nhắc người ta cẩn thận.
Mấy lần trước nằm mơ thấy Tăm Bông, Trịnh Tử Hạo vẫn chưa biết đến cậu, còn bây giờ gã đã quen cậu rồi. Chẳng trách người ta hay cảm thán, cuộc đời luôn đầy ắp nỗi buồn chia li và niềm vui sum họp!
Rửa sạch khuôn mặt ngầu phát ngất của mình xong, Bột đại thần bèn hỏi Tăm Bông Trắng tối qua cậu có nằm mơ không? Có mơ thấy tôi không? Có bị lắc phát ốm cả đêm không?
Lâm Mễ Lạc cũng mơ thấy mình bị lắc thật, khổ nỗi trong mơ cậu bị lắc kiểu “thú nhún” đến nỗi bắn cả ra cơ. Thôi thì các cô các bác cùng vỗ tay chúc mừng cháu bé đã biết mùi mộng tinh nào. Giờ phút này, Lâm Mễ Lạc đang ôm ghì cái chăn khóc không ra nước mắt.
Trên trường lớp, Lâm Mễ Lạc luôn giữ kín xu hướng tính dục của mình; mấy đứa cậu cảm nắng toàn trai thẳng nên cậu cũng chẳng muốn rước tủi vào thân. Còn gay bar Lâm Mễ Lạc càng không dám bén mảng, bởi thực tình mà nói cái giới này bát nháo thôi rồi, hẹn hò thì ít mà hẹn chịch thì nhiều. Tạm thời năm anh em siêu nhân của cậu vẫn đủ dùng lắm.
Lâm Mễ Lạc thay quần sịp, vỏ chăn, và ga giường rồi tống hết vào máy giặt.
Thấy lồng máy quay tròn, mẹ Lâm Mễ Lạc chĩa ánh mắt lóng lánh thiết tha về phía cậu con trai.
“Mẹ này, sao mẹ cứ nhìn con chằm chằm thế?”
“Mẹ biết con rất ngoan, nhưng kể cả con thích con trai đi chăng nữa và đàn ông với đàn ông không thể có bầu, con vẫn phải tự giữ mình biết chưa?”
“Con biết rồi mà.” Lâm Mễ Lạc nghe thế thì lỉnh vào phòng trốn ngay. Nói ba cái chuyện này với mẹ xấu hổ quá đi mất.
Mẹ Lâm Mễ Lạc níu lấy cánh cửa, “Bỏ ngay cái kiểu trả lời qua quýt đi nhé. Đàn ông mà bị bệnh xã hội khó chữa lắm đấy, rồi có mà hối hận cả đời con ạ.”
“Mẹ à, con biết hết thật mà.”
“Thế hôm vừa rồi con đi khám bác sĩ bảo sao?”
“Thì y như hồi trước mẹ hỏi thôi.”
Lâm Mễ Lạc đóng cửa lại.
Giống hồi trước, tức là, “Không có biện pháp nào khác ngoài nong rộng hằng ngày.”
Mẹ Lâm Mễ Lạc khóc thét, lẽ nào vì hẹp cửa sau bẩm sinh nên con mình mới thành đồng tính? Chung quy lỗi vẫn là do mình à?
Cô chẳng muốn con trai mình đau đâu, nhưng trông Lâm Mễ Lạc thế kia thì chắc cú là bị đè rồi.
Hầy…
“Em lo làm cái gì, con cháu có hạnh phúc riêng của chúng nó.”
“Anh nói như bỡn ấy nhỉ, anh có phải đứa xòe cúc đâu!” Mẹ Lâm Mễ Lạc tức tối vặc lại một câu rồi bỏ mặc bố Lâm Mê Lạc.
Ngồi trong phòng, Lâm Mễ Lạc mặc niệm cho bố cậu.
Lịch đánh tennis là hai, tư, sáu, hôm nay là thứ năm nên không đánh. Trịnh Tử Hạo bật QQ trên máy tính lên, phát hiện ava của Tăm Bông Trắng màu xám – cậu không online. Gã cảm thấy có tí hụt hẫng nhưng cũng không hề gì. Hôm qua chưa có thì giờ soi kĩ hình đại diện của cậu nhóc, Trịnh Tử Hạo bèn mở profile rồi phóng lớn ảnh, thì ra là một chú thỏ với biểu cảm rất bỉ ổi, trông rõ phường lưu manh giả danh tri thức.
Đợi năm phút vẫn không thấy ava chuyển màu.
Hay là invi rồi nhỉ?
Nhưng làm thế nào để cậu ấy chủ động pm mình đây?
Trịnh Tử Hạo bèn đăng dòng trạng thái, “Chương mới tối qua hay phết.”
Ờm, cứ thế đi.
Dù sao gã cũng hạn chế để không ai bình luận được nên sẽ chẳng có mấy comment kiểu “Chương mới gì?” “Cái gì thế? Truyện sếch phớ hơm? Ké miếng”.
Nếu đang online, Tăm Bông Trắng thấy status này kiểu gì cũng nhắn tin cho mình. Còn nếu cậu off thì khi nào on khắc thấy, vẫn sẽ pm mình.
Đừng thắc mắc vì sao gã tự tin đến vậy, đó là bởi bọn họ cũng hâm mộ cuồng nhiệt Bột đại đại – cây bút mạng ngôn tềnh.
Cũng chính là me, chính mị.
Trịnh Tử Hạo nghĩ một lát thôi là nhếch môi cười, gã không đắc ý tí nào đâu.
Ting ting ting ting.
Thấy chưa, cắn câu rồi này.
Gã ngó đồng hồ, 9 giờ 25.
Hẳn là cậu ta dậy trong khoảng 8 giờ 30 đến 9 giờ.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh cũng thấy chương hôm qua hay hả?
Vớ vẩn! Mình viết làm gì có chuyện không hay, Trịnh Tử Hạo nghĩ bụng.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Chuẩn không cần chỉnh.
Đại thần là phải tự tin như thế.
Tăm Bông Trắng: *Bắt móng[1]* Tui cũng thấy thế.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Không bắt.
Lâm Mễ Lạc bật cười, coi mòi anh bác sĩ Trịnh này hay ho ra phết.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh 23 tuổi đúng không?
Trịnh Tử Hạo nhớ trong profile mình có ghi tuổi nên không vờ vịt được, chỉ đành bốc phét.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Lúc nào mà chẳng 23.
Tự nhiên gã nghĩ đến hiệu trưởng Đàm[2], nhưng mình trẻ thế đã mở phòng khám riêng thì vẫn oách xà lách lắm. Lâm Mễ Lạc cũng không che giấu sự ngưỡng mộ với mình.
Tăm Bông Trắng: Siêu thật đấy!
Trịnh Tử Hạo sướng phổng mũi. Cậu mà biết tôi chính là Bột đại đại của cậu không khéo đứng hình luôn ý chớ.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Có gì to tát đâu, cậu cứ cố gắng học tập là đạt được thôi.
Tăm Bông Trắng: Em gọi anh là anh được không nè?
Anh?
Trịnh Kỳ là anh họ gã mà chỉ được cái hơn tuổi chứ chả lợi lộc gì. Suy ra, làm anh trai chỉ được cái tiếng thôi. Nhưng có người gọi mình là anh vẫn oai phết chứ bộ.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Được.
Tăm Bông Trắng: Anh ơi.
Lâm Mễ Lạc mừng húm, thế là thân hơn một tí rồi, lúc tính tiền nhất định được tính giá hữu nghị! Tha hồ tiết kiệm.
Trịnh Tử Hạo đọc tin nhắn, tuy không có tiếng gọi thật nhưng chỉ nhìn thôi vẫn hởi lòng hởi dạ lắm.
Nhưng đừng tưởng gọi anh mà được phép lờ việc chính nhé.
Diệu
Thủ Sinh Xuân: Tối qua em có nằm mơ không?
Lâm Mễ Lạc ngả oặt người ra ghế. Trời đất ơi! Thánh thần ơi! Dứt khoát không thể để người ta phát hiện chuyện mình mộng tinh được.
Tăm Bông Trắng: Không hề!!!
Diệu Thủ Sinh Xuân: Thật chứ? Đừng có xạo nha nhóc.
Thật ra Trịnh Tử Hạo cũng không biết cậu có mơ không, gã cứ hỏi bừa đấy, trúng thì trúng mà chẳng trúng thì thôi, nhưng gã không cho rằng cậu sẽ nói dối tiếp, trừ khi cậu hết cần cái mông của cậu nữa rồi.
Lâm Mễ Lạc thấy nhức cúc ghê gớm. Đóa cúc nhà đã chúm chím sẵn, giờ lại còn rúm vào nữa trời ạ, ghê thiệt! Nhưng, cái chiện này hơm có nói được thật mà.
Tăm Bông Trắng: Có mơ, nhưng mơ thấy ác mộng. Mẹ em bảo không được kể ác mộng ra, kẻo không sẽ gặp xui xẻo.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Nhưng em vừa nói rồi còn gì.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Thế nên nhóc biết mình phải làm gì rồi đấy.
Tăm Bông Trắng: Thôi được rồi, hôm qua em mơ thấy mình bị ăn tẩn. Khóc.
Trịnh Tử Hạo nhìn chữ khóc cuối cùng mà cứ tưởng như đang thấy một cậu trai yếu mềm, áo quần xộc xệch ngồi bệt dưới đất úp mặt vào tay khổ sở. Khoan khoan, tại sao quần áo lại xộc xệch? Rõ ràng tối qua nằm mơ quá lố rồi.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Em đừng buồn, những gì ta gặp trong hiện thực thường trái ngược với giấc mơ.
Tăm Bông Trắng: Cảm ơn anh Trịnh.
Anh đây là anh Hạo Nam[3] hẳn hoi nha.
Tăm Bông Trắng: Bao giờ anh Trịnh phải đi họp nè?
Diệu Thủ Sinh Xuân: Tí nữa.
Thấy gã bảo tí nữa, Lâm Mễ Lạc chắc mẩm còn buôn thêm được chừng năm phút. Cậu tự thấy mình biết bác sĩ Trịnh chưa đầy hai mươi bốn tiếng nhưng đã quen hơi bén tiếng rồi, lúc khám bệnh hẳn là thoải mái lắm đây. Cậu mới gõ được nửa câu, định nói chuyện tiếp về Bột đại đại của cả hai thì khung chat đã hiện tin nhắn mới.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Chào nhé.
Sau đó, Trịnh Tử Hạo mất hút con mẹ hàng lươn.
Khồnggg, chắc là “họp” luôn rồi.
Lâm Mễ Lạc bèn xóa câu ‘Anh Trịnh thích nhất tác phẩm nào của…’ vừa gõ đi.
Xóa từ chữ cuối cho đến tận chữ đầu.
Trịnh Tử Hạo cầm di động nhìn số của Tăm Bông, thể nào họ cũng phải gặp nhau, không thì khám bệnh kiểu gì. Ca này nan giải phết. Khám bệnh phải có địa điểm, địa điểm nhất định phải là phòng khám riêng. Nếu đến chỗ Trịnh Kỳ thì lộ bem là cái chắc. Nhưng không đến đó thì đi đâu?
Thật ra thì địa điểm không quan trọng đến vậy, quan trọng nhất là tay nghề bác sĩ cơ.
“Ê ông anh.”
“Hở, gì thế?” Trịnh Kỳ rõ ràng vẫn chưa tỉnh, giọng còn ngái ngủ.
“Ông chỉ tôi cách chữa hẹp hậu môn đi.”
Trịnh Kỳ ngớ người, nghĩ đến bệnh nhân đột nhiên biến mất hôm qua, “Chú biết bệnh đấy à?”
“Không hẳn, chẳng qua nhân vật chính của tôi mắc bệnh đó,” Trịnh Tử Hạo bịa ra một lí do nghe có vẻ hợp lí, “Tôi mày mò trên mạng thấy bệnh này khá là đặc biệt.”
“Anh nhớ nhân vật chính của chú là nữ mà nhỉ. Chú không thấy để một cô gái mắc bệnh này hơi kì cục sao?”
“Nam. Có nữ chính thì cũng có nam chính chứ.”
Trịnh Kỳ chia buồn với nam chính nọ, “Hẹp hậu môn chia làm hai dạng, dạng thứ nhất là hẹp bẩm sinh, dạng thứ hai là do tổn thương bên ngoài sau này.”
“Dạng bẩm sinh.”
Trịnh Kỳ thấy gã trả lời hẳn hoi chứ không phải mình đang nói chuyện với không khí, bèn kê gối dựa lên đầu giường, “Nếu do bẩm sinh thì phải kiểm tra kĩ lưỡng, quan sát xem bên trong hậu môn có dị tật gì không, hay chỉ do chức năng khép của hậu môn có vấn đề[4].”
“Tiếp đi.”
“Nếu do dị tật thì cần phải phẫu thuật, còn trường hợp kia thì có thể mát xa.”
“Mát xa ư?” Rờ rờ cho bắn ấy hả?
Trịnh Kỳ thấy gã sửng sốt thế thì phì cười, “Không phải như chú nghĩ đâu, mà là kiểu mát-xa nong hậu môn bằng ngón tay ấy.”
“Thế phải điều trị trong bao lâu?”
“Khoảng sáu đến bảy tuần, nếu ở mức độ nhẹ.”
Trịnh Tử Hạo cũng hiểu đại khái, “Cứ thế nhé, tí nữa ông gửi phương pháp mát xa cho tôi đi, tôi muốn viết sao cho chuyên nghiệp một tí.”
“Ê, chú nói anh nghe được không, sao chú không để nam chính bị nhiệt miệng mà phải bị cái bệnh kia?”
“Tại sao?”
“Nhiệt miệng còn chữa bằng cách hôn được, chứ bệnh đằng mông thì nữ chính hôn hít kiểu gì? Không thì để viêm đường tiết niệu ấy.”
“Tạm biệt!”