Nhạc Dao Dao lòng đau như cắt, nàng ta do dự một lúc lâu, cuối cùng mới lựa chọn ấn dãy số kia.
Bên này, Nguyệt Ninh đang ngồi phong phòng, sử dụng màn hình hệ thống xem phim cung đấu.
Đột nhiên, màn hình hệ thống lại xuất hiện hình ảnh Nhạc Dao Dao đang cầm điện thoại với dáng vẻ rụt rè do dự, có lẽ là gọi cho nàng.
Nguyệt Ninh nhếch môi, nàng khẽ nói với hệ thống: "Tiểu Bạch, chuyển đổi âm thanh của ta thành giọng nam nhân đi.
Trầm một chút, nhưng phải là một lão già biến thái..."
Hệ thống nhanh nhảu đáp: [Được a]
Kết nối xong, cùng lúc ấy Nhạc Dao Dao liền gọi đến.
Nguyệt Ninh nhấc máy, nhếch môi: "Alo?"
Nhạc Dao Dao im lặng một lúc lâu, cuối cùng nàng ta mới hỏi: "Anh là ai? Làm như vậy với mục đích gì?"
Rốt cuộc đây là chuyện gì? Hắn ta có phải muốn đùa giỡn với nàng? Rốt cuộc thì, nàng cũng không có thù oán với ai, vì thế nàng thật sự không nghĩ ra chuyện này là ai đã bày trò.
Nguyệt Ninh cười một tiếng, nàng trào phúng nói: "Ha! Mục đích? Chính là cướp sắc tống tiền, chuyện rõ ràng như vậy mà cô còn phải hỏi hay sao?"
Nguyệt Ninh khẽ bĩu môi, nàng cảm thấy đầu óc Nhạc Dao Dao có vấn đề.
Chuyện đã đến nước này, nàng ta còn có thời gian suy nghĩ những thứ như thế?
Nhạc Dao Dao tức giận, gương mặt tái xanh, nhưng nàng ta chỉ nói: "Anh là đồ vô liêm sỉ!"
Rõ ràng là cái đồ vô liêm sĩ, vì thế mới nói ra những câu như vậy.
Trên đời này không có tên đàn ông nào tốt, Tần Trạch cũng thế, hắn cũng thế!
Nguyệt Ninh nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt nhưng vận có vài phần trào phúng: "Cô nói xem, cô một thân một mình tại bar uống đến say khướt, còn đi câu dẫn nam nhân.
Chẳng phải cô cũng là loại kỹ nữ lăn giường hay sao? Trách ai? Tôi ư?"
"Tôi chẳng qua là thay mặt cái tên tiểu bạch kiểm kia mà đem cô lên giường mà thôi, sẵn tiện cướp sắc tống tiền.
Ha, một chuyện có lời như vậy, tôi nào dám từ chối đây?"
Nhạc Dao Dao nghe được câu nói kia, bất giác nàng ta cảm thấy có gì đó không đúng, vì thế lập tức hỏi: "Anh...!Ngươi không phải tiểu soái ca kia?"
Nguyệt Ninh cười cười: "Ha ha, tôi là người ngồi bàn bên cạnh a.
Cô nhớ rõ tôi rồi chứ?"
A, thì ra Nhạc Dao Dao nghĩ rằng nàng là cái tiểu bạch kiểm kia, vì thế mới không gào lên, không mắng người.
Nàng ta lăn giường với những kẻ có tiền soái ca thì được, nhưng lại không cho phép lão già xấu xí cùng nàng ta lăn ga gường? Ha, đây là chuyện quái gì?
Rõ ràng mà nói, nếu nàng ta xác định đi bar uống cho say khướt, thì nàng ta cũng phải chuẩn bị tâm lý, chấp nhận rủi ro.
Nhưng Nguyệt Ninh thắc mắc một điều, vì sao nàng ta lại nghĩ rằng bản thân và tiểu bạch kiểm kia sẽ cùng nhau lăn