Đám người nhìn quang linh khí dần dần thanh tẩy hắc khí trên người phu thê Thuỷ gia chủ, không có khác thường gì xảy ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Y thu tay, sau đó mở mắt nhìn người Thủy gia và Thủy Y Họa, nói:
"Yên tâm, gia chủ và phu nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng."
"Đa tạ, Lạc Y thật sự đa tạ cô."
Thủy Y Họa vui mừng nói, đám trưởng lão cũng an tâm, lúc này lại có chút xấu hổ với hành động vừa rồi.
Một vị trưởng lão đứng ra:
"Lạc Y tiểu hữu, vừa rồi là chúng ta lỗ m ãng, đắc tội rồi."
Lạc Y mỉm cười:
"Không sao, ta biết quang linh căn trong mắt mọi người đã bị nguyền rủa, ta chẳng qua nhờ ơn của Quốc sư đại nhân, mới có thể áp chế nguyền rủa."
Long Dật Trần nghe nàng nói, trong lòng không khỏi càng tò mò thân phận của Huyền Tịch.
Có thể chống lại nguyền rủa, xưa nay hắn chưa từng nghe đến.
"Quang hệ linh căn không bị nguyền rủa, chính là phúc của Nhân tộc."
Long Dật Trần mỉ cười nói.
Lạc Y hướng hắn khẽ gật đầu.
"Chuyện cha mẹ A Họa đã xong, chúng ta cũng nên giả quyết ngọn nguồn tai họa rồi."
Lời Lam Nguyệt nói ra, mọi người đều lộ ra sắc mặt nghiêm túc.
"Đúng vậy, cũng nên kết thúc rồi..."
Thủy Y Họa từ trên giường cha mẹ nàng đứng lên, lau đi giọt nước mắt động lại nơi khóe mắt, kiên định nói:
"Mọi người, đi thôi, đi gặp tỷ tỷ ta, Thủy Y Điệp."
Dứt lời nàng liền dẫn đầu rời đi, mọi người cũng theo sau.
Lam Nguyệt vừa bước đi, lại bị Lạc Y kéo lại.
"Tiểu thư..."
________》》
Đám người đến trước biệt viện của Thủy Y Điệp, nơi này bị hắc khí dày đặc che phủ, bên ngoài bao bọc một tầng kim sắc linh trận, trên đỉnh là linh văn thành trận.
Vậy mà lại là trận pháp linh văn ! Đúng là lợi hại.
Trận pháp linh văn so với trận pháp bình thường thì mạnh hơn nhiều.
Linh văn chú được dùng tinh thần lực vẽ ra, linh văn cấp bậc càng cao, tinh thần lực càng thâm hậu.
"Lạc Y,ngươi dùng năng lực thanh tẩy đám ma khí này đi."
Sơ Nghiên mở miệng, đến gần tiểu viện nàng liền lần nữa cảm nhận được dị động của Huyết châu trong Phượng Linh giới.
Nàng hơi lùi lại, tận lực áp chế Huyết châu.
Vừa rồi Lạc Y nói với nàng, thứ trên người phu thê Thủy gia chủ không giống như ám linh khí, hiện tại nàng liền nghĩ đến ma khí, ma khí đối với linh giả còn có tính ăn mòn đáng sợ hơn Ám linh khí nhiều lần.
Mà Hỗn Độn Huyết châu lại có cộng hưởng với ma khí, quả nhiên là thứ tà môn.
"Vâng."
Lạc Y bước vào linh trận, sau đó một trận bạch quang lóe lên, hắc khí trong linh trận bị thanh tẩy gần một nửa, cũng dần lộ ra cảnh sắc cùng người bên trong.
Thủy Y Điêp bị hắc khí vây lấy, đầu tóc xõa tung, ánh mắt đỏ ngầu, miệng cũng đã mọc răng nanh dài ra.
"Đáng hận, chết đi...!chết đi...!tất cả các ngươi..."
Biểu tình Thủy Y Điệp dữ tợn hung ác, gương mặt nàng chằng chịt những gân đen quỷ dị, nàng nhìn Lạc Y chằm chằm, tựa hồ muốn phát động công kích.
Thủy Y Họa che miệng, không thể tin tưởng nhìn người trước mắt.
"Đây không phải Ám linh khí, đây là ma khí.
Các người đều là đệ tử tông môn, có cách đối phó không ?"
Ám linh căn một khi xuất thế nào có đơn giản như vậy, tuyệt đối là tai ương khắp nơi, người chết vô số.
"Ta và Mặc Phong có cách áp chế ma khí."
Long Dật Trần lên tiếng, hắn hướng về phía Mặc Phong, cả hai gật đầu, lập tức xông vào trận, yểm trợ Lạc Y.
Lam Nguyệt nhíu mày, tận lực áp chế Huyết châu đang khát vọng ma khí mà muốn lao ra, nàng ổn định giữ vững thần trí tránh bị nó khống chế lần nữa.
Mà lúc này, trong thức hải của Lam Nguyệt.
Đóa Tịnh Hồn Liên vốn khép lại ngủ say lúc này đột nhiên tỉnh lại, tầng tầng lớp lớp cánh hoa trong suốt nở ra, thất thải quang mang từ nó tản mát mà ra.
Tịnh Hồn liên này vậy mà cùng Thần hồn của nàng cộng hưởng, giúp nàng trấn áp Huyết châu !
Lam Nguyệt vui mừng, lúc này có Tịnh Hồn liên, nàng không cần thiết lo sợ đám Ma khí này nữa.
Lam Nguyệt quay sang Thủy Y Họa dặn dò.
"A Họa, chú ý kết giới, tùy cơ ứng biến mà ra tay hỗ trợ."
Được."
Thủy Y Họa gật đầu, Lam Nguyệt cũng nhanh chóng xông vào Linh trận.
Bước vào Linh trận trong nháy mắt, Lam Nguyệt cảm nhận được ma khí vô cùng nồng đậm, nhưng cũng không tinh thuần, mà đầy tạp chất.
"Các ngươi muốn cản ta ? Vậy thì đều chết đi !"
Ầm ầm ầm !
"Khục..."
Lạc Y bị ma khí đánh văng ra, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Tu vi của Thủy Y Điệp đã tiếp cận Pháp Linh Cảnh hậu kỳ, linh căn của Lạc Y mặc dù khắc chế Ma khí, nhưng tu vi quá thấp, khả năng thanh tẩy giảm đi một nửa tác dụng.
Thủy Y Điệp thừa thắng xông lên, móng tay dài đen sắc bén hướng trái tim Lạc Y đánh xuống.
Lam Nguyệt một đòn băng nhận đánh qua, ngăn cản một kích chí mạng của Thủy Y Điệp.
Thủy Y Điệp né tránh công kích của Lam Nguyệt mà lùi lại phía sau, bị Mặc Phong và Long Dật Trần quấn lấy tấn công.
"Lạc Y, không sao chứ ?"
Lam Nguyệt tiến đến nâng Lạc Y đứng lên.
Lạc Y lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Tiểu thư, ta cảm thấy Thủy Y Điệp tiểu thư chỉ là bị ma khí khống chế, Linh hồn của nàng, không phải như vậy.
Lạc Y lúc dùng Thanh tẩy thuật cảm ứng được dao động linh hồn sâu trong người nàng ấy."
Lam Nguyệt nghe vậy, hơi nhìn hướng Thủy Y Điệp đang chiến đấu với Long Dật Trần và Mặc Phong, mặc dù có Ma khí hỗ trợ, nhưng Mặc Phong và Long Dật Trần đồng thời ra tay, nàng đã rơi vào thế hạ phong.
Bộ dạng này quả thực không giống có ý thức.
"Nhị ca, tam ca, tạm thời đừng giết nàng."
Động tác trên tay Long Dật Trần và Mặc Phong hơi dừng lại, cũng không hỏi nhiều chỉ gật đầu.
"Lạc Y, ngươi có nắm chắc thanh tẩy được hết chỗ ma khí này không ?"
Lạc Y rũ mắt suy nghĩ, chốc lát mới ngẩng đầu lên, kiên định gật đầu:
"Ta làm được."
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, nói:
"Ta tin ngươi."
Lạc Y gật đầu, liền bắt đầu thi pháp.
Lam Nguyệt không xông lên, ở bên cạnh bảo vệ Lạc Y.
Mặc Phong và Long Dật Trần dư sức đối phó Thủy Y Điệp.
Lam Nguyệt cũng có chút suy nghĩ trong lòng.
Từ lúc đến đây, nàng chỉ học làm sao để giết người một cách nhanh nhất, lại chưa từng nghĩ đến cách cứu người.
Lam Nguyệt nàng không thích dược lý, không thích chế thuốc, nhưng nàng muốn dựa vào cách của mình để cứu người nàng muốn cứu.
Trên đời này, cũng không phải chỉ có y dược mới có thể cứu người !
Lúc này không qua bao lâu, Thủy Y Điệp bị đánh trọng thương, bị Mặc Phong và Long Dật Trần dùng khốn tiên trác trói lại.
"Grừ...!vì sao ...!vì sao lại đối với ta như vậy...giết....!giết..."
Thủy Y Điệp nằm trên đất, lẩm bẩm.
Lúc này một chút ma khí cuối cùng trong không khí cũng bị Lạc Y thanh tẩy.
Lạc Y dùng cạn linh lực trong cơ thể, cơ thể lảo đảo ngã xuống.
Lam Nguyệt bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy nàng.
Lạc Y kéo tay áo Lam Nguyệt, thiều thào nói.
"Tiểu thư..."
"Đừng nói."
Lam Nguyệt ngắt lời nàng, lấy ra một viên đan dược, đút cho Lạc Y, để nàng ngồi xuống phục hồi linh lực.
Thủy Y Họa thấy ma khí tán hết, vội thu hồi Linh trận, sau đó đi vào.
Đám Thủy gia trưởng lão cũng theo sau.
Mà lúc này, Thủy lão gia chủ cũng đã đến, ánh mắt ông đau lòng nhìn thiếu nữ bị trói trên đất.
"Tỷ tỷ..."
Thủy Y Họa muốn xông lên, đã bị Mặc Phong ngăn lại, nói.
"Đừng đến gần nàng."
"A Điệp đã bị ma khí khống chế, đã không còn là nàng nữa."
Long Dật Trần bên cạnh lên tiếng giải thích.
Thủy Y Họa bị Mặc Phong ôm lấy, ngơ ngác nhìn thiếu nữ trên đất.
Gương mặt kia đã không phải là gương mặt nàng quen thuộc.
Đôi mắt đỏ ngầu, răng nanh sắt nhọn, biểu tình dữ tợn.
"Có cách nào giúp nàng lấy lại lý trí không ?"
Thủy lão gia chủ lên tiếng, nhiều chuyện xảy ra liên tục, khiến ông trở nên già nua hơn không ít.
Bộ dạng vui vẻ như trước đã biến mất, chỉ còn là lão già vì đứa cháu gái đáng thương mà đau lòng.
Long Dật Trần lắc đầu, Mặc Phong nhìn ánh mắt hy vọng của Thủy Y Họa cũng dời mắt không dám nhìn thẳng.
Lam Nguyệt nhíu mày, nàng lại không thể làm gì.
Người duy nhất làm được là Lạc Y lại đã tiêu hao hết linh lực, không cách nào thi triển thanh tẩy thuật lần nữa.
Lúc này, một hơi thở quen thuộc xuất hiện sau lưng Lam Nguyệt, nàng kinh ngạc quay đầu, là Huyền Tịch đã quay lại.
"Đại Thần ? Giải quyết xong chuyện rồi ?"
Lam Nguyệt lên tiếng, đám người lúc này nhìn lại, mới phát giác bên cạnh Lam Nguyệt lại nhiều hơn một nam nhân đeo mặt nạ.
Người của Thủy gia đều vội cảnh giác lên, người này vô thanh vô thức xuất hiện, bọn họ một chút đều không cảm ứng được !
"Ừm."
Huyền Tịch đáp lại Lam Nguyệt, cũng không để ý ánh mắt những người khác nhìn