Hôm đó, không khí ở Thủy gia nặng nề buồn bã.
Phu thê Thủy gia chủ sau khi tỉnh lại, biết chuyện lại khóc lớn một lần, Thủy phu nhân còn khóc ngất đi.
Lần này, bọn họ chính thức làm lễ tang cho Thủy Y Điệp, cũng đem tên nàng viết lên gia phả, đưa vào từ đường Thủy gia, công bố với bên ngoài.
Người từng gặp gỡ trò chuyện với Thủy Y Điệp đều kinh ngạc, Thủy Y Họa rời đi Động Nhạc quốc mười năm, vốn không hề trở về, người bọn họ gặp là Thủy Y Điệp.
Thủy Y Họa quỳ trước bài vị của Thủy Y Điệp, nàng thẫn thờ tựa như người mất hồn.
Mặc Phong đau lòng, luôn túc trực bên cạnh bồi nàng.
Lam Nguyệt bên ngoài, đứng nhìn hai người trong phòng, Long Dật Trần đứng song song bên cạnh.
Lam Nguyệt lên tiếng:
"Người ở Thanh Nhã lâu lần đó là nàng đúng không ?"
Long Dật Trần im lặng một chút, mới mở miệng:
"...ừm."
Hắn nhìn lên trời, thở dài.
"Trước giờ Điệp Nhi luôn sống trong tiểu viện ở Thủy gia, người ngoài đều không biết đến sự tồn tại của nàng.
Điệp Nhi rất ngoan, nhưng khát vọng hướng ngoại rất lớn, thường hay lén dùng thân phận của Họa Nhi trốn ra ngoài, nhưng do sức khỏe yếu ớt, mỗi lần đều bị cô mẫu răng dạy."
Lam Nguyệt mấp môi, nàng không nói gì.
Thủy Y Điệp, tiểu Điệp...
Ký ức quay về năm trước, năm đó Phượng Lam Nguyệt mới chín tuổi, lần đó ra ngoài liền gặp phải người khác khi dễ.
Là một tiểu cô nương mặc áo bông đứng ra, hù dọa đám hùng hài tử kia chạy đi.
Tiểu Lam Nguyệt lúc đó ngồi dưới nền tuyết, mặt mũi lấp lem, khóc rất thảm.
Tiểu cô nương kia bước đến, ngồi xuống trước mặt Tiểu Lam Nguyệt, nàng đưa tay ra, đưa đến trước mặt Tiểu Lam Nguyệt.
"Đừng khóc, mẫu thân nói, chỉ có đứa trẻ hư mới khóc."
Tiểu Lam Nguyệt dụi dụi mắt, lập tức nuốt nước mắt, mếu máo nói:
"Không phải, Nguyệt Nhi mới không phải đứa trẻ hư !"
Tiểu cô nương cười hì hì, nắm tay xòe ra, bên trong là một viên kẹo đường được bao kỹ bằng gói giấy.
"Tặng ngươi."
"...!Cảm ơn."
Tiểu Lam Nguyệt do dự một chút mới đưa tay cầm, ngọt ngào hướng Tiểu cô nương kia cười.
Tiểu cô nương kéo nàng đứng lên, cười nói:
"Ta tên Y Điệp, sau này ngươi gọi ta Tiểu Điệp đi, khụ khụ..."
Tiểu Y Điệp còn chưa nói xong, đã ho khan liên tục, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
"Tiểu Điệp, ngươi không sao chứ ?"
Tiểu Y Điệp vẫy vẫy tay, hất cằm nói:
"Ta rất tốt, đi dẫn ngươi đi chơi."
Hôm đó, hai đứa trẻ chơi với nhau rất vui, mãi đến chiều tối Tiểu Lạc Y đi tìm Tiểu Lam Nguyệt, cả hai mới buồn bã chia tay.
Nhưng tiểu Lam Nguyệt phát giác, bạn của nàng tựa hồ không thoải mái, sắc mặt đều đã trắng bệch, trên trán cũng đầy mồ hôi.
Tiểu Lam Nguyệt lo lắng hỏi.
"Tiểu Điệp, ngươi sao vậy ? Có ổn không ? Để ta và Lạc Y đưa ngươi về nhà."
"Không sao, ta có thể tự về nhà, ngươi yên tâm
Tiểu Y Điệp xoay người rời đi, dưới ánh hoàng hôn hiếm thấy ngày tuyết rơi, Tiểu Lam Nguyệt hướng về phía nàng kêu lớn.
"Tiểu Điệp, ngày mai ngươi có quay lại tìm ta không ?"
"Chắc chắn rồi, ta hứa đó."
Tiểu Y Điệp vẫy tay, nở nụ cười thật tươi nói.
Nhưng sau lần đó, Lam Nguyệt chưa từng gặp lại Thủy Y Điệp nữa.
Lần đầu gặp gỡ, cũng là lần cuối.
Phượng Lam Nguyệt về sau bị ức hiếp ngày càng quá đáng, nhưng nàng mỗi ngày đều đến nơi nàng và Tiểu Y Điệp gặp nhau, muốn kể cho tiểu Điệp của nàng nghe mọi oan ức trong lòng.
Chờ lần này, liền chờ liền một năm, nhưng Tiểu Điệp chưa bao giờ xuất hiện.
Về sau tính cách của Phượng Lam Nguyệt ngày càng yếu đuối hướng nội, cũng trầm mặc ít nói, càng ít rời khỏi tiểu viện.
Cũng chôn chặt người bạn duy nhất trong tuổi thơ này vào lòng.
Hiện tại nàng biết, Thủy Y Điệp lần đó ra ngoài trở về, hẳn là trúng phong hàn bệnh nặng hồi lâu, rất lâu sau nàng mới có thể ra ngoài tìm Phượng Lam Nguyệt, nhưng Đế Đô rộng lớn chỉ một cái tên, cũng không thể nào tìm ra nữa.
Hai người từ đó liền mất liên lạc, cũng không còn gặp lại nữa.
Thủy Y Điệp phát hiện ra nàng, có lẽ là lần ở Thanh Nhã lâu, cũng có lẽ là vừa rồi mới nhận ra.
Lam Nguyệt thắp một nén hương cho Thủy Y Điệp, sau đó liền xoay người rời đi.
Phượng Lam Nguyệt ta không có nhiều bằng hữu, Tiểu Điệp, ngươi tính một cái.
Nàng rời khỏi phòng, liền thấy Huyền Tịch và Lạc Y chờ nàng bên ngoài.
Lam Nguyệt tiến đến.
Lạc Y liền kêu lên:
"Tiểu thư..."
Lam Nguyệt nhìn nàng khẽ lắc đầu.
Có lẽ người duy nhất biết được chuyện cũ năm đó, còn có Lạc Y.
Lúc Thủy Y Điệp gọi nàng, Lạc Y có lẽ đã nhớ ra.
Lam Nguyệt nhìn Huyền Tịch, hỏi:
"Hồn phi phách tán, thật sự không thể cứu sao ?"
Huyền Tịch vẫn luôn nhìn nàng, cũng biết Lam Nguyệt muốn cứu người, hắn khe khẽ thở dài, nói:
"Không thể.
Hồn phách nhân tộc rất yếu ớt, một khi hồn phi phách tán, sẽ triệt để tiêu tán."
Lam Nguyệt níu tay áo hắn, nàng rũ mắt khẽ lẩm bẩm:
"Vậy, còn ngươi thì sao ?"
Huyền Tịch nhìn nàng như vậy, hắn đưa tay sờ sờ đầu nàng, gõ nhẹ vào trán Lam Nguyệt một cái, cười khẽ:
"Bản quân sao có thể hồn phi phách tán được ?"
Lam Nguyệt sờ sờ mũi, cười cười.
Đúng vậy, hắn lợi hại như vậy, sao có thể bị hồn phi phách tán ? Nàng đúng là suy nghĩ nhiều...
Lam Nguyệt cùng Huyền Tịch và Lạc Y rời khỏi Thủy gia, Lạc Y trở về tiểu viện, Lam Nguyệt và Huyền Tịch trở về học viện.
Ba ngày sau, mười học viên đứng đầu thí luyện tập trung lại, chuẩn bị tiến vào bí cảnh Đan Uyên tu luyện một năm.
Lan Mịch nghe Lam Nguyệt kể lại chuyện Thủy gia, đau lòng không thôi.
Lúc Thủy Y Họa đến, còn ôm lấy nàng khóc một trận.
Hai ngày này, tâm trạng của Thủy Y Họa cũng đã tốt hơn nhiều.
Trải qua chuyện này, Thủy Y Họa ngược lại trầm ổn hơn trước.
"A Nguyệt, A Mịch, ta cùng A Phong và biểu ca phải trở về Tông môn rồi.
Năm năm nữa là ngày Tông môn tuyển chọn đệ tử, đến lúc đó ngươi đến tham gia đi.
Bọn ta ở Tông môn chờ ngươi."
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, Lan Mịch lại buồn bã nói:
"Xin lỗi, A Họa, sau khi tốt nghiệp ta phải trở về tìm sư phụ, chuyện đến thí luyện tam tông, ta e là không thể tham gia."
Thủy Y Họa có chút thất vọng, nhưng sau đó mỉm cười, nói:
"Không sao, mỗi người một chí hướng, chúng ta có duyên ắt sẽ gặp lại."
Long Dật Trần cũng hướng Lam Nguyệt nói:
"Đúng rồi, nghe nói ngày mai là sinh thần của muội.
Đáng tiếc không thể cùng muội mừng sinh thần.
Năm sau muội cũng đến tuổi cập kê rồi đi ? Đây là quà của nhị ca ta, trước liền chúc mừng muội."
Long Dật Trần lấy ra một thanh chủy thủ.
Chủy thủ được đúc từ huyền thiết màu đen nhánh, lưỡi dao mỏng manh lại sắc bén vô cùng, có thể chém sắt như chém bùn.
Mặc Phong cũng tặng nàng một cái thủ trạc phòng hộ, có thể đỡ một lần công kích của Thiên Tôn Cảnh cường giả.
"Nhị ca, tam ca, đa tạ."
"A Nguyệt, sinh thần vui vẻ, cập kê vui sướng."
Thủy Y Họa cũng lấy ra một món quà, là một cái túi trữ vật, bên trên thêu một chữ "Nguyệt", nét thêu có chút siêu vẹo, nhìn không được đẹp mắt.
"Đây là ngươi thêu sao ?"
Lam Nguyệt tiếp nhận, kinh ngạc hỏi.
Mặt Thủy Y Họa hơi