“Đợi rất lâu rồi sao?”
“Luật sư Phương?” Động tác xê dịch con chuột của Tô Mịch dừng lại, có chút tò mò, “Mọi người cũng biết cô ấy?”
Hứa Bỉnh Văn vô thức trả lời: “Biết, cô ấy là Cố… khụ khụ.” Bị Hồ Khả Khả lấy cùi chỏ đụng một cái, anh ta liền kịp phản ứng, vội vàng sửa lời nói, “Cô ấy… là cố vấn pháp lý của Cục chúng tôi.”
Tô Mịch chớp mắt: “Ồ, hóa ra là như vậy.”
Hứa Bỉnh Văn hỏi, “Nhưng mà, người đàn ông đứng cùng luật sư Phương trong tấm hình là ai vậy?”
“Đây là Giang tổng của Tập đoàn An Thụy, ngày hôm qua anh ấy đến Đại học S diễn thuyết, tôi và đồng nghiệp tình cờ đi phỏng vấn.
Lúc đó luật sư Phương cũng đến cổ vũ, bọn họ hình như rất quen thuộc.
Ừm…” Tô Mịch bình tĩnh liếc nhìn Cố Uyên, “Về phần bọn họ có quan hệ gì, thì tôi cũng không rõ lắm.”
Cố Uyên vẫn đang viết báo cáo trên máy tính, vẻ mặt vô cùng tập trung, nhắm mắt làm ngơ đối với chuyện xảy ra bên kia.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.
Bàn tay đang đánh máy của Cố Uyên dừng lại, chân mày vô hình nhíu lại.
Anh cầm điện thoại lên, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Nhận điện thoại, là đội trưởng Tống.
Giọng điệu của anh ta có chút gấp: “Cố đội, vụ án của Tiểu An An đã có tiến triển! Chúng tôi đã tìm được một số thông tin, nhưng… bây giờ cậu có rảnh đến đây một chuyến không?”
***
Thứ sáu liên tục mở hai phiên tòa, cộng thêm lịch làm việc dày đặc, nên lúc trở về nhà, thì đã hơn mười giờ tối.
Phương Tranh tắm xong, thì gần như là ngã đầu ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, nên cô không đặt đồng hồ báo thức.
Vốn định ngủ nướng, nhưng vào tám giờ sáng, Phương Tranh vẫn bị điện thoại đánh thức.
Cô miễn cưỡng đưa tay ra, lần mò ở tủ đầu giường một hồi, cầm lấy điện thoại.
Đầu óc vẫn còn mơ hồ, Phương Tranh nheo mắt, phải mất một lúc lâu mới nhìn rõ tên người gọi.
Tên hiển thị trên màn hình là, Từ Ninh Tư.
Đây là bạn thân thời trung học của cô, đồng thời cũng là cựu sinh viên Đại học S.
Chỉ là Từ Ninh Tư học khoa sinh vật, còn là học liên kết đại học – thạc sĩ.
Phương Tranh ngáp một cái, dụi mắt, rồi trả lời điện thoại.
“Ninh Tư?”
“Tranh Tranh, cậu trở về thành phố S?”
“Ừ, cậu cũng từ nước M trở về?”
“Mới vừa trở về ngày hôm qua.” Từ Ninh Tư đề nghị, “Đã lâu không gặp rồi, buổi trưa cùng ăn cơm không? Chỉ hai chúng ta thôi.”
Phương Tranh suy nghĩ một chút, đồng ý: “Được, đi đâu?”
Từ Ninh Tư nói: “Cậu gửi địa chỉ hiện tại của cậu cho mình, mình sẽ tới tìm cậu.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Phương Tranh gửi địa chỉ cho Từ Ninh Tư.
Từ Ninh Tư là người thuộc phái hành động, nói đến là đến.
Thời gian vẫn còn sớm, rất nhiều cửa hàng và nhà hàng trên phố còn chưa mở cửa kinh doanh.
Nhưng mà, Phương Tranh nhớ mang máng là, gần tiểu khu có một chuỗi nhà hàng trà [1] hoạt động 24 giờ.
[1] Nhà hàng trà (茶餐厅): một kiểu nhà hàng bình dân có nguồn gốc từ Hong Kong, phục vụ ăn uống theo phong cách phương Tây mang nét đặc trưng của Hồng Kông.
Ở Hong Kong gọi là Cha can ting hoặc Cha chaan teng (茶餐廳)
Đúng như dự đoán, chưa tới một giờ, Từ Ninh Tư đã gửi tin nhắn tới, nói đã đến nhà hàng trà gần đây.
Phương Tranh trả lời: “Mình đến đây.”
Mười lăm phút sau, Phương Tranh đẩy cửa bước vào nhà hàng trà.
Từ Ninh Tư đang ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ dễ thấy nhất, vừa bước vào cửa là có thể nhìn thấy.
Cô ấy đeo một cặp kính gọng đen, ngoại trừ cắt ngắn mái tóc dài đi, thì dáng dấp không thay đổi mấy so với ba năm trước.
Cô ấy đang ung dung thong thả uống trà.
Trên bàn để mấy cái lồng hấp, trong mỗi cái lồng là từng món dim sum [2] tinh xảo kiểu Trung Hoa đang xếp hàng —— xíu mại [3], há cảo [4], bánh quế hoa [5], tiểu long bao [6], đậu phụ vàng [7]…
[2] Dimsum (点心:) hay còn gọi là “điểm tâm” thực chất là chỉ các món ăn nhẹ lót dạ của người Trung Quốc.
Nhìn thấy Phương Tranh bước vào, Từ Ninh Tư đặt tách trà trên tay xuống, vẫy tay với cô.
“Tranh Tranh, ở đây!”
Sau khi Phương Tranh ngồi xuống, thì nghe cô ấy hỏi.
“Sao trở về mà không liên lạc với mình?”
Phương Tranh áy náy nói: “Xin lỗi mà, mình cũng mới về chưa được bao lâu, đầu tiên thấy cậu nói phải đến nước M tham gia hội nghị học thuật, sợ làm phiền cậu, cho nên muốn đợi cậu về thì liên lạc với cậu.”
Trong tuần cô trở về thành phố S, Từ Ninh Từ vừa vặn tham gia một hội nghị học thuật ở nước M.
Từ Ninh Tư thấy cô thì trong mắt tràn ngập ý cười: “Sao cậu lại khách khí như thế với mình chứ? Dựa theo quan hệ của hai chúng ta, thì sợ làm phiền cái gì.”
Phương Tranh hỏi: “Ninh Tư, sao cậu biết mình đã trở về?”
Nhắc đến đây, Từ Ninh Tư bực bội: “Còn không phải là người phụ nữ Trần Hàm Hàm kia à, cậu ta nói trong nhóm các chị em của bọn họ rằng cậu trở về thành phố S.
Có người chụp màn hình đem hỏi mình, hỏi mình có thật hay không.”
“Trần Hàm Hàm?”
Phương Tranh lục lại ký ức một chút, nhớ ra người này, “Hoa khôi lớp 8 trường trung học?”
Từ Ninh Từ nhấp một ngụm trà, nói: “Đúng đúng, là cậu ta.”
“Biết cậu làm luật sư, bọn mình đều rất ngạc nhiên.
Thành tích chuyên ngành của cậu lúc đó tốt như vậy, bọn mình cho rằng cậu sẽ…” Cô ấy dừng lại một chút, “Không phải trước kia cậu luôn nói, muốn trở thành một chuyên gia tâm lý xuất sắc à.”
Phương Tranh mỉm cười: “Có lẽ, lý tưởng và thực tế thật sự có một khoảng cách đi.”
“Ôi trời, cậu nói vẫn khó hiểu như vậy, đừng có làm khó học tra như mình.”
Phương Tranh dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Từ đại tiểu thư sắp là Tiến sĩ rồi, làm sao có thể là học tra chứ?”
“Đừng nói về mình.” Từ Ninh Từ xé tờ giấy kê dưới bánh bao hấp, cắn một miếng, nói chậm lại, như là nghi hoặc, “Cậu nói xem, người phụ nữ Trần Hàm Hàm kia, lúc còn học đại học, bạn trai cũng đã thay hết mấy người rồi, tại sao còn chưa chết tâm với Cố Uyên chứ.”
Phương Tranh nhướng mày, trầm mặc không nói.
Từ Ninh Từ nói tiếp: “Lúc đầu cậu ta đăng ký chuyên ngành giống cậu, sẽ không phải là vì bắt chước cậu chứ? Nghe nói bây giờ cậu ta hình như đang làm bác sĩ tâm lý ở bệnh viện tư nhân, tên là Hồng Thụ Lâm hay Lục Thụ Lâm Lam Thụ Lâm gì đó?”
Phương Tranh gắp một phần dim sum bỏ vào bát, không hứng thú lắm nói: “Mình cũng không rõ chuyện của cậu ta lắm.”
“Không nhắc tới cậu ta cũng được.
Nhưng mà, cậu với Cố Uyên… rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy?”
Từ Ninh Tư nhìn chằm chằm vào cô, lửa bát quái bùng lên.
“Mình nhớ ba năm trước, lúc cậu mới vừa đi thành phố B, người phụ nữ Trần Hàm Hàm kia còn không