Trần Hàm Hàm hít một hơi thật sâu: “Tôi đã sớm hết hi vọng với Cố Uyên rồi, vào ba năm trước.
Tôi là muốn nói cho cậu biết, không phải tất cả mọi người đều sẽ chờ đợi tại chỗ.” Cô ta có ý ám chỉ nói, “Tôi chỉ là bất bình thay cho cậu ấy, Cố Uyên không phải là đối tượng cho trò đùa của cậu, cậu căn bản không xứng đáng với sự chờ đợi của cậu ấy.
Nếu như cậu còn không quý trọng, thì sớm muộn gì cũng sẽ có người cướp cậu ấy đi.
Người đó, cho dù không phải là tôi, thì cũng sẽ là một người khác.”
Động tác lật trang của Phương Tranh dừng lại, vô cùng bất ngờ.
“… Nghe nói bây giờ cậu ta hình như đang làm bác sĩ tâm lý ở bệnh viện tư nhân, tên là Hồng Thụ Lâm hay Lục Thụ Lâm Lam Thụ Lâm gì đó?”
Bệnh viện tâm lý này, vừa mới nghe Từ Ninh Tư nhắc qua.
Hình như là bệnh viện tư nhân nơi Trần Hàm Hàm làm việc?
Trùng hợp như vậy sao?
Cả địa chỉ bệnh viện, trong báo cáo cũng ghi, địa điểm gần nhà của cha ruột Tiểu An An.
Một đường không nói lời nào.
Đầu tiên Cố Uyên chở Phương Tranh về công ty lấy hồ sơ liên quan, rồi lại xuất phát đến Bệnh viện Tâm lý Hồng Thụ Lâm.
Nửa giờ sau, đã tới điểm đến.
Cố Uyên lái xe vào hầm để xe của Bệnh viện Tâm lý Hồng Thụ Lâm, rồi đậu xe.
Sau khi xuống xe, Phương Tranh đi về phía anh, rất tự nhiên khoác cánh tay của anh.
Cả người Cố Uyên cứng đờ, phản ứng giống như con nhím bùng nổ trong chớp mắt: “Em, làm gì?”
Phương Tranh cong môi: “Không phải anh đã nói sao? Muốn tránh rút dây động rừng, thì đương nhiên giả vờ làm người yêu mà đi sẽ tốt hơn.”
Cô cây ngay không sợ chết đứng mà nói, sáp lại gần một chút, quan sát anh, trong mắt mang theo ý cười: “Nếu không đội trưởng Cố muốn làm trợ lý của em sao? Nhìn dáng vẻ không giống lắm.”
Cặp mắt của Cố Uyên sâu thẳm: “… Chỗ nào không giống?”
Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng anh lại không đẩy cô ra.
Bệnh viện tâm lý Hồng Thụ Lâm có năm tầng, khoa mà Tiểu An An tiếp nhận điều trị ở tầng ba, chỗ đó là khoa nhi.
Phương Tranh và Cố Uyên đi thang máy lên tầng ba.
Bước ra thang máy, thứ đầu tiên đập vào mắt, là một bảng thông tin hai mặt lớn, trên đó là ảnh, tên và lời giới thiệu ngắn gọn của bác sĩ ở các khoa.
Bên cạnh còn có một tấm bảng nhỏ màu trắng, ghi lịch trực của khoa.
Phương Tranh thản nhiên nhìn lướt qua, nhưng thấy phía trên bảng viết ——
Bác sĩ trực Khoa Tâm lý Nhi vào thứ bảy: Trần Hàm Hàm.
Cô lại nhìn bức ảnh của bác sĩ bên cạnh, lập tức xác nhận cái tên này phù hợp với người đó, chính là Trần Hàm Hàm mà cô biết.
Không trùng hợp như vậy chứ?
Đang suy nghĩ, thì một nữ bác sĩ xinh đẹp khoác áo blouse trắng, cột tóc đuôi ngựa ngắn, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện từ chỗ quẹo.
Không phải ai khác, mà chính là vị bác sĩ trực Trần Hàm Hàm được viết trên bảng trắng kia.
Thấy có người, bước chân của Trần Hàm Hàm rõ ràng là nhanh hơn.
Đến khi nhìn thấy rõ người tới, trong mắt cô ta hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Cố thần? Cậu đến ——”
Cô ta bước nhanh về phía trước, nhưng nhanh chóng phát hiện ra Phương Tranh đi theo bên cạnh Cố Uyên.
“Phương Tranh?” Nụ cười của Trần Hàm Hàm lập tức cứng lại, “Cậu thật sự đã trở về.”
“Cậu tới đây làm gì?” Cô ta dừng lại, không khách khí hỏi.
Phương Tranh mỉm cười: “Tôi là luật sư trợ giúp pháp lý của Tiểu An An, muốn đến gặp cô bé một lần.”
Cô lại nhìn Cố Uyên bên cạnh một cái, “Hôm nay Cố Uyên rảnh, nên đi cùng tôi.”
“…”
Cố Uyên vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, không lên tiếng.
Phương Tranh lấy hồ sơ và giấy chứng nhận liên quan từ trong túi xách ra, đưa cho Trần Hàm Hàm.
Trần Hàm Hàm nhìn lướt qua hồ sơ liên quan mà cô đưa, lạnh lùng nói: “Tôi hiểu rồi, đi với tôi.”
Cô ta đưa hai người vào phòng khám và điều trị.
Trần Hàm Hàm không đi theo vào, khoanh tay, đứng tựa khung cửa, hỏi cô từ phía sau: “Đại luật sư Phương đã trở lại rồi, thì tại sao không liên lạc với những người bạn học cũ chúng tôi chứ?”
Phương Tranh không tiếp cô ta, mà là hỏi: “Tiểu An An tới đây tư vấn tâm lý được bao lâu rồi?”
“Cũng gần nửa tháng.”
Câu trả lời của Trần Hàm Hàm rất mơ hồ, nhưng Phương Tranh cũng lười để ý.
Thời gian cô ta nói so với thời gian dự đoán trước khi đến, và trong báo cáo bệnh án không chênh lệch nhiều, đều là bắt đầu sau khi án mạng xảy ra.
Tiểu An An ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, đôi mắt đen láy đảo quanh, rụt rè nhìn hai người xa lạ trước mặt.
À, người xa lạ lần trước đã gặp một lần.
Phương Tranh nửa ngồi xổm xuống, mỉm cười chào hỏi cô bé: “An An, chào em.”
Tiểu An An không nói chuyện, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt trong veo như nước.
Phương Tranh đưa tay về phía cô bé, rồi lại hạ giọng: “Còn nhớ chị không? Lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi, có thể chào chị không?”
Tiểu An An vẫn không trả lời, nhưng sự đề phòng trong mắt đã giảm đi không ít.
Phương Tranh kéo Cố Uyên tới: “Để anh trai này chơi với em nhé? Được không?”
Lúc nhắc đến từ anh trai, trong mắt của An An dường như sáng lên.
Cô bé nhìn Phương Tranh một chút, rồi nhìn về phía Cố Uyên, mở miệng: “Anh, trai.”
Cô bé mở miệng, nói chuyện có hơi tốn sức.
Cái từ “anh trai” này, đối với Tiểu An An có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Trong khoảnh khắc đó, Phương Tranh dường như đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng chưa nghĩ thông suốt được.
Cô quay đầu lại, nói với Cố Uyên: “Giao cho anh.”
Cố Uyên gật đầu một cái.
Sau khi hai người bàn giao xong, Phương Tranh quay đầu lại nói với Trần Hàm Hàm: “Có thể ra ngoài nói chuyện không?”
Nói xong, bước ra khỏi phòng khám và điều trị.
Trần Hàm Hàm đi theo ra ngoài.
Đi được một đoạn, thì cô ta bỏ tay vào túi áo blouse trắng, không nhịn được lên tiếng giễu cợt: “Phương Tranh, cậu vậy mà còn có dũng khí trở về.”
Phương Tranh dừng lại,