Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Phương Trình Vũ ngã xuống sàn nhà, phát ra một tiếng động nặng nề, nện thẳng vào dây thần kinh yếu ớt vừa mới trở lại từ những suy nghĩ sáng tác của Chu Nhất. Bỗng nhiên anh đau đầu vô cùng, trong óc ù ù reo vang.
Gần như cùng lúc, anh cũng nằm vật xuống giường. Anh sáng trắng của màn hình máy tính màu đen khiến anh càng thêm đau đớn, anh thình lình đóng laptop lại. Im lìm mãi tới khi cơn đau đi qua, anh mới từ từ xuống giường, nhìn thấy Phương Trình Vũ không hay biết gì hết, anh liền lấy điện thoại trong túi quần ở đầu giường ra.
"Anh đang ở đâu?"
"Lão Chu, sao thế?" Trong điện thoại âm thanh ồn ào, huyệt thái dương của Chu Nhất giật giật không thể kìm lại, bên trong như thể có một sợi dây thun.
"Tôi cần biết tủ thuốc ở chỗ nào?"
"Hở, lão Chu, ông không thoải mái ở đâu? Tôi đến ngay đây."
"Không cần." Nhưng điện thoại đã ngắt, mỗi lời nói đều bị sợi thun dùng sức kéo căng đến độ đau đớn dữ dội.
Có lẽ Phương Trình Vũ nghe thấy giọng anh, nhưng cô căn bản không thể mở mắt nói gì nữa. Cô lờ mờ nghe được tiếng bước chân của anh, 'bịch' của bước chân, tiếp đó là 'kịch' của gậy chống, từng bước từng bước tiến về phía cô.
Chu Nhất nén cơn đau muốn ngã qụy của chính mình, anh dùng sức đỡ cô lên khỏi sàn nhà và dựa vào vai anh. Bả vai Chu Nhất thật gầy, đầu của Phương Trình Vũ đã gục xuống hệt gõ lên tảng đá, tới khi dần dần tiếp xúc với một thứ mềm mại thế là cô đem đầu mình cọ cọ vào trước mặt, điều chỉnh một vị trí cảm thấy tốt hơn, cuối cùng thì mất đi ý thức.
Chu Nhất dìu Phương Trình Vũ, trong chốc lát tay không dùng nổi sức, cả hai cùng ngã vào chiếc giường, có điều một ý niệm thoáng qua, anh hơi nghiêng người thế là Phương Trình Vũ cứ thế ngã lên bụng anh. Nháy mắt, Chu Nhất đã đau đến cực điểm, thậm chí cái chân cụt cũng khẽ run rẩy, mồ hôi lạnh nhắc nhở anh phải quẳng người ở trên mình đi, nghỉ ngơi thật tốt một lát. Nhưng anh không để bản thân ngủ mất, anh thầm lẩm nhẩm mọi thứ sẽ ổn cả thôi, mọi đau đớn đều là thử thử thách. Dần dần Chu Nhất không cảm nhận được cơn đau nữa, chỉ có bóng tối trước mắt nhắc anh đã xảy ra chuyện gì.
Tất cae dường như là một giấc mơ đột ngột tồn tại trong tĩnh lặng của Chu Nhất. Anh dựa trên giường với một tư thế không hề thoải mái để, lưng bị laptop cùng lúc đụng vào đến phát đau, cơ mà anh hoàn toàn không có cảm giác, chỉ dùng cánh tay còn lại rút gối đầu ra chèn vào sau lưng. Trong bóng tối, căn phòng ngập tràn yên tĩnh tạo cho anh một thứ ảo giác.
Chầm chầm duỗi tay ra, anh lần mò trong không khí cho đến khi chạm phải trán của Phương Trình Vũ. Anh chỉ cảm thấy toàn thân thoáng run rẩy, sau đấy tiếp tục rờ xuống, là đôi mắt nhắm nghiền của cô, không có lông mi dài dài giống bàn chải, nhưng có thể cảm nhận được rung động khẽ khàng, như một cánh bướm chạm vào tay, nhè nhè ngứa ngứa, thả con bướm nhỏ ấy ra, rờ tiếp xuống cái mũi. Hơi thở tinh tế của cô khiến ngón tay anh say đắm ngừng lại mất mấy giây. Tiếp tục rờ xuống là đôi môi cô. Anh tượng tượng ra được đôi môi ấy, có thể cũng cứng rắn giống cô nàng đen nhẻm nhỏ bé này, có lẽ cũng là phần mềm mại nhất của cô, ở nơi đó sẽ mọc ra những lời nói ngốc nghếch hệt đóa hoa trái mùa, và rồi đột nhiên vươn dài trên thân thể nhỏ bé trầm lặng.
Có vể Chu Nhất kịp thời ghìm lại suy nghĩ xa xôi của bản thân như ghìm cương một con ngựa. Cuối cùng anh di chuyển ngón tay man mát của mình xuống tiếp. Đôi môi, từ ngữ ngọt ngào này chỉ thuộc về lời thì thầm giữa những người đang yêu, anh chạm vào môi cô, qua qua lại lại, nhẹ nhàng mô tả hình dáng đôi môi của cô. Sống tới ba mươi hai tuổi, anh đối xử với người yêu thương trân trọng thế này chẳng khác gì đối với từng quyển sách anh đã đọc, nhưng không có quyển sách nào có nhiệt độ vừa khéo như đôi môi của Phương Trình Vũ, âm ấm lại đủ để thiêu đốt ngón tay anh.
Song, cô ấy không thuộc về tôi, cô ấy vĩnh viễn không thể thuộc về tôi. Anh bỗng thu tay về, như bị thứ gì đó xẹt một cái, cuối cùng đau đớn bùng phát giống cơn lũ dữ dội nhấn chìm anh. Tại sao tôi chỉ có thể cô độc một mình, tại sao không ai có thể thật sự ở bên tôi, tại sao tại sao tại sao?
Dư Lương nhận được điện thoại đúng lúc đang nói chuyện với người ta về thủ tục văn phòng. Ba mươi hai tuổi, gã chưa từng mất hết hy vọng quay đầu lại một lần nào, cuối cùng kết quả thương lượng chính là đối phương cực kỳ không biết xấu hổ mà đưa ra một cái giá khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, còn ngồi ở đó hệt Thượng Đế. Dư Lương thiếu nước quỳ xuống lạy hắn thôi. Nhận được điện thoại của Chu Nhất, gã chợt như bừng tỉnh, ông lớn ta đây không chơi đùa với Thượng Đế nhàm chán nhà ngươi nữa! Gã liền mau chóng lái xe về chỗ ở trước kia thăm người anh em của mình.
Đẩy cửa ra là một mảng tối om. Gã thầm bảo phải làm thế này để tiết kiệm điện cho tôi hả, tuy bây giờ thời vận không suôn sẻ nhưng vẫn có tiền trả tiền điện mà. Trong lòng gã hơi hơi bùi ngùi nói người anh em của mình hiểu chuyện, vừa đi tìm hộp thuốc. Xách hộp thuốc đến phòng của Chu Nhất, một màn trước mắt khiến Dư Lương khiếp sợ. Phương Trình Vũ với sắc mặt còn tái nhợt hơn cả Chu Nhất đang nằm trên người anh ấy. Chu Nhất là dáng vẻ bị đè đáng thương, áo ba lỗ bị vén tới ngực, đầu tóc vừa nhúng vào trong nước ra, ướt đẫm, toàn thân không có tí cảm giác nào. Dư Lương hoảng hốt, vội vàng vứt hòm thuốc xuống gọi điện thoại cho 120. Nhìn hai người này lên xe cứu thương, trái tim bé bỏng của gã mới từ trên cao chân thật rớt xuống đất.
Trong phòng bệnh, Dư Lương ngẫm nghĩ rốt cuộc hai người này đã xảy ra chuyện gì nhỉ, cũng tiện tay nhấn điện thoại gọi cho Giang Nham bảo cô ta tới chăm sóc Chu Nhất.
Phải cái quãng thời gian này Giang Nham bận quá chừng, từ sau vụ hỏa hoạn lần trước cô ta yên tâm xin nghỉ ngơi cho tốt, trở lại với một đống công việc hệt đường hầm sụp đổ nện lên người. Thiếu chút nữa thì cô ta đã chết ngộp ở trong đó. Cuộc điện thoại này của Dư Lương quả là hàng cứu trợ khiến người ta ấm lòng, tuy điện thoại chẳng thông báo chuyện tốt đẹp gì. Giang Nham tưởng Chu Nhất lại đói đến ngất xỉu giống trước kia Dư Lương từng kể,