Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Phương Trình Vũ về đến nhà, Trình Phương và Phương Thạch Trụ đang xem TV. Hai ông bà chỉ chỉ vào chương trình coi mắt: "Tiểu Vũ, con xem cô gái này cũng chẳng ra sao, anh chàng có vẻ cũng được, còn đặc biệt tham gia chương trình vì cô gái này đấy. Chậc, lại bị tắt đèn rồi." Trình Phương lấy làm tiếc nhìn những người trẻ tuổi ủ rũ rời đi. Phương Thạch Trụ cũng xem nhưng không lấy làm vui: "Bà nom cô gái đó kìa, người ta học vấn cao, anh chàng kia chỉ tốt nghiệp trung học, cho dù là ông chủ cũng có chênh lệch đấy."
Phương Trình Vũ vừa nghe thấy những lời này thì ảo não về phòng.
"Ông nói mấy câu ấy làm gì hả. Nếu sau này Tiểu Vũ nhà mình gặp được bạn trai cũng từng học đại học, chúng cũng không ở bên nhau được à. Ông già này rõ thật..." Trình Phương chán nản với lời của ông chồng.
"Đương nhiên không phải tôi nói Tiểu Vũ, học đại học ra cũng chẳng giỏi bằng Tiểu Vũ nhà chúng ta. Tôi nghe bảo đầy sinh viên tốt nghiệp đại học ở nhà ăn bám cha mẹ già không làm gì cả."
Trình Phương nghe Phương Thạch Trụ nói vậy thì cũng im im, nhưng trong lòng bà nảy ra một ý tưởng mới mẻ.
Lấy quyển sổ ghi chép ra, Phương Trình Vũ ghi lại chuyện gặp Giang Nham ở biệt thự hôm nay.
'Vì sao dáng vẻ của người ta dễ nhìn thế kia, học thức cao thế kia mà vẫn chưa kết hôn. Ngay cả bình hoa đẹp cũng chưa có người mua đừng nói tới vại sành đen xì như tôi đây..."
Tối đó, Phương Trình Vũ nằm mơ: Chu Nhất và Giang Nham kết hôn. Dưới sự chứng kiến của đám đông, hai người bước vào lễ đường. Chu Nhất hôn Giang Nham một cái, còn luôn mỉm cười với cô ta. Tuy chân anh bất tiện nhưng anh vẫn như trước, là chú rể đẹp trai nhất, và Giang Nham cũng là cô dâu xinh đẹp nhất. Trong ánh sáng hạnh phúc của họ bao phủ, Phương Trình Vũ thì hệt một thứ đồ trang trí u tối mất đi màu sắc.
Hôm sau, Phương Trình Vũ thức dậy, cô cảm nhận sâu sắc đây là một cơn ác mộng. Ở tù có một quãng thời gian cực kỳ khó trải qua đối với cô, trong nhiệm vụ sản xuất có một mục là may chăn, bốn người một nhóm nhỏ, so sánh về số lượng và chất lượng hoàn thành, người làm tốt hơn sẽ có thưởng. Về phần thưởng là gì, buồng trưởng trước giờ cũng chưa từng nói rõ. Phần thưởng ấy treo trên đầu mỗi người như đèn chùm lớn, mỗi người chỉ nghĩ nhất định phải làm tốt công việc này, bằng không dù không được ánh đèn chiếu sáng cũng đừng để đèn rơi xuống đập một phát kẻo nguy.
Mọi người đều dốc sức làm, tuy nhiên chẳng ai nhớ đây là làm việc theo nhóm nhỏ. Mất đi sự gắn kết tập thể, bất kể nhỏ bao nhiêu cuối cùng cũng chỉ có thể giống một bàn cờ tự chơi, không có xe và mã nên chẳng đến nổi con sông biên giới Hán Sở để nhận phần thưởng.
Vô cùng rõ ràng Phương Trình Vũ chỉ là một nhân vật nhỏ bé chẳng quan trọng, mọi người đều không muốn cùng đội với cô. Sau cùng cô phải một mình hoàn thành phần công việc của ba người. Cô đạp máy may liên tục suốt một ngày, đến tối thì cô mơ thấy mình vẫn ngồi đạp máy may, kết quả sợ hãi tỉnh dậy liền phát hiện chân vẫn đang giậm trên vách tường hoặc buông thõng đung đưa trong không khí. Một thời gian dài cô cứ mơ thấy mình là một cái máy may, để người khác giậm tới giậm lui.
Về sau vừa nhìn thấy máy may thì Phương Trình Vũ đã buồn nôn.
Cõng theo cơn ác mộng này đến biệt thự làm việc nhà, thấy Giang Nham và Chu Nhất cùng xuất hiện là cô lập tức đi làm việc khác ngay. Dư Lương cực kỳ hài lòng với biểu hiện của cô, vì vậy gã lại chuyển ra ngoài.
Chu Nhất nhanh chóng nhận ra sự khác lạ của Phương Trình Vũ, sau khi cô bưng cơm tối tới, anh gọi cô lại.
"Phương Trình."
"Sao ạ?"
"Sách lần trước tôi mua đâu?"
Phương Trình Vũ không trả lời mà 'bịch bịch' bưng khay xuống tầng dưới, mở một cái tủ nhỏ, toàn bộ bên trong đều là sách, ngay cả sách Giang Nham tặng cho Chu Nhất cũng ở đó. Cô mau chóng đặt khay tử tế rồi rút túi giấy chuyên dùng để đựng sách, sau đấy lại 'bịch bịch, đi lên tầng.
"Đây ạ." Cô hơi hé miệng thở hổn hển đưa sách cho Chu Nhất. Anh không đón lấy ngay. Phương Trình Vũ 'À' một tiếng chuẩn bị rời đi.
"Cô còn viết nhật ký không?" Từ sau lưng cô, Chu Nhất hỏi.
Phương Trình Vũ muốn nói 'Có', nhưng cô không viết về Chu Nhất nữa, thế là cô ngồi xuống giường, thấp đầu đáp: "Tôi viết về chính tôi."
"Cô viết gì về mình?" Lúc này đèn trong phòng Chu Nhất bật lên, anh đã nhìn thấy Phương Trình Vũ, một khối nâu đậm không hài hòa khảm vào tầm mắt của anh .
"Tôi không biết!" Cô vô cùng thích thú nói ra từ này, nó là cái cớ vạn năng.
Chu Nhất lấy trong túi giấy ra một quyển sách rồi nhìn Phương Trình Vũ hồi lâu, không nói một lời.
"Anh còn chuyện gì không?" Phương Trình Vũ ngẩng đầu, mù mờ nhìn Chu Nhất.
"Phương Trình, cái cô cần miêu tả là cuộc sống của cô." Phương Trình Vũ trố mắt nhìn anh. Anh nói cuộc sống của tôi sao? Cuộc sống của tôi không đáng được ghi chép lại đâu.
"Tôi không có cuộc sống đáng được ghi lại."
"Vì sao cô vẫn sống?" Em đang sống một cuộc sống mà chi chép lại cũng không đáng, thế tại sao em phải sống?
Phương Trình Vũ nhìn Chu Nhất với ánh mắt không thể tin nổi, anh dùng giọng điệu cứng rắn chẳng dễ từ chối để hỏi cô, chẳng khác gì ngọn núi tự di chuyển và sắp đè chết bạn .
"Trước kia tôi từng muốn chết." Chu Nhất như thể nghe được một câu chuyện hài hước, bật cười với cô. Phương Trình Vũ trông thấy cơ thể gầy gò của anh nhờ tiếng cười này mà trở nên có sức sống, từng cử động giống đôi cánh của gà con đáng yêu.
Cảm thấy cái chết của mình cũng có thể trở thành một chuyện cười, Phương Trình Vũ chợt không vui lắm.
Cô đứng dậy đi đến trước mặt Chu Nhất và nói "Không được cười!"
Khuôn mặt hơi ửng đỏ bởi trận cười của anh ngẩng lên đối diện với cô. Anh thôi cười, hỏi: "Vậy tại sao cô sống tiếp?"
Câu hỏi này cô cũng từng suy nghĩ, là do cảm thấy khả năng sống còn lớn hơn cái chết .
"Vì khả năng sống tiếp nhiều hơn cái chết." Cô đáp.
Chu Nhất lại bật cười, lần này anh cười rất nghiêm túc, rất thỏa mãn. Còn Phương Trình Vũ thoáng lúng túng. Anh đưa quyển 'Bắt đầu sáng tác' cho cô:
"Cô làm tôi ngạc nhiên đấy. Đây là quà của cô."
Má Phương Trình Vũ lại đỏ bừng bởi lời khen của Chu Nhất. Nhưng cô đột nhiên mất đi dũng khí nhận lấy quyển sách này, cô biết cuộc đời mình có nhiệm vụ mới nữa, giống vô số nhiệm vụ sản xuất, và lần này cô với anh cùng nhau hoàn thành, cô không chắc mình có thể hoàn thành tốt hay không, sẽ bị Chu Nhất ghét bỏ hay không?
Thử yêu cuộc sống của em đi!
"Cô làm theo các bước trong này được chứ?" Cố gắng miêu tả nó nhé, mặc dù nó không như tưởng tượng của em.
"Vâng." Phương Trình Vũ nhận lấy quyển sách kia rồi rời khỏi phòng. Tại sao phải nhận chứ, tại sao chứ?
Tối hôm ấy, trên đường về nhà, trong tay Phương Trình Vũ luôn cầm quyển sách Chu Nhất đưa cho mình. Cô