Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Người đàn ông trẻ tuổi trái lại cũng không ngạc nhiên lắm, hắn uống một ngụm nước, lần nữa ngồi xuống ghế: "Có khả năng tôi không thể trở lại, đến lúc đó tôi hết cách trả tiền cho cô ."
Phương Trình Vũ nghĩ hắn cũng nói vậy nhất định là có chuyện quan trọng phải về nhà. Ngẫm nghĩ cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.
"Sách của tôi đâu?"
Ngược lại lúc này người đàn ông mới rất lấy làm lạ, hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn Phương Trình Vũ: "Cô là nhà văn à?" Sau đó lại tự mình lắc đầu luôn: "Chắc chắn cô không phải sinh viên, tuổi cũng lớn thế kia."
Nghe lời hắn tự hỏi tự đáp, Phương Trình Vũ cảm thấy xấu hổ, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì giọng điệu lịch sự cho người khác sự tôn trọng: "Anh trông thấy cuốn sách tôi cầm không? Cuốn 'Bắt đầu sáng tác' ấy?"
Người đàn ông nhìn bộ dạng ngốc nghếch rất thú vị của Phương Trình Vũ bèn hỏi cô: "Cô cho tôi biết cô làm gì đã thì tôi trả sách lại cho."
Phương Trình Vũ thản nhiên đáp: "Tôi làm giúp việc cho một nhà văn."
Vừa nghe là giúp việc, hắn liền cười bò. Phương Trình Vũ cũng đỏ mặt ngại ngùng cười theo. Người đàn ông cười hồi lâu cuối cùng dừng lại, đôi mắt chăm chú nhìn cô thầm nghĩ cô gái này đúng là thú vị. Từ trong túi của mình, hắn mò ra quyển sách 'Bắt đầu sáng tác' bị gập đến nỗi mất cả hình dạng rồi đưa cho cô: "Này, giúp việc cũng đọc sách à."
Phương Trình Vũ có tốt tính nữa, giờ đây trông thấy người đàn ông đối xử tàn nhẫn với sách của mình thế này thì bỗng dựng lông mày, hai tay đau xót vuốt phẳng nếp gấp hằn sâu trên quyển sách, miệng lầu bầu: "Sao anh phải bắt cóc sách của tôi?"
Giọng điệu muốn nổi giận lại không thể lớn tiếng, chỉ thiếu nước chưa rơi lệ, vì thế đôi mắt đỏ hồng nhìn người đàn ông mãi.
Hắn gãi gãi đầu đoán chừng không ngờ cô phản ứng dữ dội như vậy, khó chịu đáp: "Gì nhỉ, trời sắp sáng rồi, chúng ta chuẩn bị lát nữa đến ga!"
Phương Trình Vũ giữ khư khư cuốn sách của mình, lần nữa nằm xuống, có điều quay lưng lại với hắn. Khi tưởng cô muốn ngủ tiếp, hắn định bụng tới bên giường đánh thức cô thì cô đột nhiên mở miệng: "Mỗi người đều có quyền đọc sách."
Người đàn ông đứng sững bên giường một hồi rồi ngồi xuống, chậm rãi ngả lưng.
Phương Trình Vũ cảm nhận được sự rung động của giường bởi có thêm một người khác, thế là cô liền bật dậy, chẳng ngờ bị hắn nhè nhẹ vỗ vỗ vào lưng. Phương Trình Vũ xoay đầu lại, người đàn ông đã nhắm mắt dường như rất mệt mỏi, nói: "Nằm thêm chút nữa, trời sắp sáng rồi."
Dưới ánh đèn chiếu rọi, khuôn mặt đã rửa sạch sẽ của hắn trắng như Chu Nhất vậy. Phương Trình Vũ cẩn thận dịch sát vào bên trong giường, lại nằm xuống và đặt quyển sách trên ngực mình. Cô nghĩ thầm có khoảnh khắc hắn với Chu Nhất, hai người giống nhau thật đấy. Nghĩ rồi, Phương Trình Vũ lại thầm lắc đầu, sao có thể chứ, Chu Nhất thích đọc sách thế cơ mà.
Khi Trời sáng, đèn cũng vẫn chưa tắt. Vốn bật đèn thì ngủ không sâu, bấy giờ người đàn ông trẻ tuổi đã đứng ở ngưỡng cửa nhìn Phương Trình Vũ, hắn có phần nghĩ mình may mắn, may mà mình đụng phải cô giúp việc ngốc này, nếu cô ấy biết nhà mình có tiền chẳng biết sẽ phản ứng ra sao.
Hai người đi tới nhà ga đã là tám giờ rưỡi. Một mình Phương Trình Vũ đến quầy bán vé để mua vé cho người đàn ông. Cô biết quê nhà của hắn cách đây rất xa, cho nên xuất phát từ suy nghĩ nhân đạo, cô vẫn mua vé giường nằm đắt hơn . Sau khi người đàn ông lên tàu, hắn vẫy vẫy tay với cô, lại chỉ chỉ lên mặt mình, Phương Trình Vũ bối rối xoa xoa khuôn mặt hóa ra tối qua trong lúc lôi kéo vậy mà bất tri bất giác cô đã bị rạch một dao rách da. Nhưng Phương Trình Vũ vẫn mỉm cười nói với người đàn ông trẻ tuổi một câu thoại trên phim: "Đi đường cẩn thận nhé!" Rất hài lòng với giọng điệu của mình, cô quay người toan rời khỏi sân ga.
"Này, tôi tên Khương Viễn! Cô tên gì?"Người đàn ông hét lên với Phương Trình Vũ sắp đi. Xe lửa bắt đầu thở phì phì như một con trâu bự, âm thanh rất vang. Khương Viễn bỗng sinh ra một thứ suy nghĩ ấm áp, thì ra trên đời này thật sự vẫn có cô nàng đần thối như vậy, hắn mau chóng vẫy tay, thầm nghĩ nếu về sau còn có thể gặp mặt, hắn sẽ cho cô một món thù lao hậu hĩnh.
Phương Trình Vũ ngoảnh đầu lại, đoàn tàu đã chầm chậm di chuyển, cô chạy thật nhanh về phía trước, căng cổ họng hô to với người trong khoang tàu kia: "Phương Trình Vũ!"
Khương Viễn cởi chiếc mũ rách của mình xuống, chưa kịp tặng cô dáng vẻ một con người cực kỳ hoàn chỉnh thì đã mau chóng bị tàu hỏa mang nụ cười đi theo.
Đoàn tàu lao nhanh về phía trước tựa một chiếc phong cầm vỏ xanh cực lớn, hân hoan rời ga.
Phương Trình Vũ mua bữa sáng, gọi điện thoại cho Trình Phương rồi ngồi xe bus đến biệt thự. Cô bỏ quyển sách"Bắt đầu sáng tác' vào trong túi, bắt đầu vui vẻ nghĩ về một màn tiễn biệt vừa nãy, đúng là giống diễn phim, đáng tiếc tôi không phải nữ chính, và Khương Viễn là